Không thể để người khác tin rằng trên đời này có yêu quái được.
Lỡ như sau này triều đình cảm thấy bất an, lùng sục khắp nơi để bắt yêu quái thì làm sao? Đến lúc đó chắc chắn nàng là kẻ xui xẻo nhất, bởi vì bên cạnh nàng có tận hai con đấy!
"Ta không biết bay!" Tiểu cô nương kia vội vàng nói.
"Ngươi xem, tiểu cô nương này ngốc nghếch và ngây thơ biết bao? Nói không chừng chỉ là hai tiểu cô nương xảy ra mâu thuẫn rồi nói hươu nói vượn mà thôi." Tống Anh nghiêm túc khẳng định, "Chắc chắn là như thế."
Bộ khoái thầm nghĩ, trên đời này quả thực không có chuyện hoang đường như vậy.
Yêu quái ư?
Còn là nữ tử nữa.
Nhìn cô nương này vô cùng bình thường, không khác gì cô nương ở thôn quê, làm gì có yêu quái nào lớn lên trông bình thường như vậy chứ?
Bọn họ cũng từng nghe nói đến nữ yêu quái hại nước hại dân, tỷ như hồ ly tinh… Tất nhiên phải là loại quốc sắc thiên hương, mê hoặc nam nhân đến mức bọn họ không nhấc nổi chân, làm gì giống người trước mặt này, một chút sức hấp dẫn cũng không có.
"Vậy thân phận của ngươi là gì? Là người ở đây à? Nhà ở đâu..." Bộ khoái hỏi.
Tim Tống Anh giật thót.
Chắc hẳn yêu quái đều không có hộ khẩu đúng không?
Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì cô nương kia đã ấm ức lấy giấy tờ của mình ra: "Ta ở trong núi, ngươi xem..."
Đối phương cầm lấy hộ tịch xem qua, Tống Anh cũng nghển cổ liếc mắt nhìn một cái.
Hộ tịch này trông y như thật!
Trên hộ tịch ghi rõ tổ tiên mấy đời, thế nhưng hiện giờ nàng ấy chỉ là một người đáng thương, cha nương đều đã mất hết!
Yêu quái này có bản lĩnh không nhỏ nhỉ?
Chỉ là tên nàng ta nghe rất chướng tai, họ Ngưu, tên là Ngưu Đại Lực!
"Hứa tiểu thư bị mất tích mấy ngày có liên quan gì đến ngươi không?" Bộ đầu hỏi tiếp.
"Hứa cô nương bị người xấu truy đuổi, ta trùng hợp nhìn thấy nên đánh đuổi người xấu bỏ chạy, sau đó cho nàng ở nhờ mấy ngày. Lúc xuống núi, ta không chú ý nên ngã vào bẫy thú, tiện đường đến đây tìm đại phu..." Đối phương trông rất thành thật.
"Còn là ân nhân cứu mạng đấy... Có phải Hứa tiểu thư lo lắng mình rời nhà mấy ngày sẽ khiến thanh danh không tốt nên mới hoảng loạn, thất thố nói dối là bị yêu quái bắt không?" Tống Anh nhẹ nhàng nói một câu.
Lòng dạ tiểu cô nương áo xanh kia quả thực chẳng ra gì.
Nàng cho đi nhờ một quãng đường đến đây mà tiểu cô nương kia ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói, trước khi đi còn khinh bỉ liếc nhìn xe lừa của nàng một cái, đương nhiên không nói đến Ngưu Đại Lực đã đưa nàng một chuỗi hạt sừng trâu.
Nhưng kêu người bắt ân nhân cứu mạng mình thì có hơi vô đạo đức rồi đấy?
Một con yêu quái bị bắt, không chừng còn liên lụy đến nhi tử ngốc nhà nàng.
Bộ đầu nghi ngờ quan sát Ngưu Đại Lực mấy lần, cảm thấy lời mà đại nương bên cạnh này nói rất có thể là thật.
Chuyện yêu quái chỉ là lời nói vô căn cứ.
"Đại nương, quan phủ làm việc, ngươi đừng xen vào quá nhiều. Nếu gặp phải chuyện quan trọng thì ngươi sẽ bị bắt về phạt trượng đấy." Bộ đầu cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, quay sang nói với Tống Anh một câu, sau đó ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy đại nương này đội mũ có rèm thì có hơi kỳ quái: "Đại nương là người ở đâu vậy?"
Lời này ý là cũng muốn điều tra nàng.
Tống Anh cũng không sợ, trình lộ dẫn của mình ra, cũng tháo mũ có rèm xuống.
Vừa thấy vết sẹo trên mặt nàng, bộ khoái kia lập tức hoảng sợ, sắc mặt thay đổi, chỉ nói: "Hóa ra là... tiểu tẩu tử, mạo phạm rồi!"
Lộ dẫn hàng thật giá thật, cũng không có gì để tra.
Tuy rằng Hứa gia có chút thế lực nhưng huyện nha ở thành Dung làm việc rất nghiêm chỉnh, phát hiện không có yêu quái gì thì dẫn người rời đi.
Ngưu Đại Lực thở phào nhẹ nhõm một hơi: "Sao Hứa tiểu thư có thể như vậy chứ? Đã đồng ý với ta sẽ không nói lung tung mà!"
"Nếu ngươi còn nói lung tung thì sẽ thật sự bị bắt lại, tra tấn một phen đấy." Tống Anh điềm tĩnh hỏi, "Hộ tịch là thật sao?"
"Là thật mà? Ta, trưởng bối nhà ta làm đấy, sao có thể giả được. Ngươi xem đi, có đại ấn của quan phủ đây này!" Ngưu Đại Lực cũng không dám nói hươu nói vượn nữa.
Hứa tiểu thư kia nhìn thấy nàng ấy để lộ sừng trâu nên mới biết nàng ấy là yêu quái.
Tống Anh nhìn nàng ấy, thở dài: "Nếu ngươi vào thành chỉ để trị thương thì bây giờ đi mua thuốc rồi quay về sớm đi."
"Không có tiền mua thuốc. Hứa tiểu thư nói về nhà lấy bạc nên ta mới chờ ở đây." Ngưu Đại Lực sa sút tinh thần, "Không có tiền quá khổ, muốn ăn chút đồ ăn ngon cũng không được! Ta còn muốn tìm một công việc trong thành đấy!"