Tống Hiển ngồi trong kiệu vô cùng bối rối.
Ban đầu hắn ta cảm thấy lão gia tử chỉ đang hù dọa hắn ta, nhưng sau khi kiệu hoa được khiêng ra ngoài, nghe thấy tiếng sáo và tiếng trống thì Tống Hiển không còn nghĩ như vậy nữa.
A gia nhà hắn ta luôn là người nói được làm được, để Nhị thúc, Tam thúc nói hươu nói vượn, làm trò trước mặt nhiều người như vậy chứng tỏ hắn ta thật sự bị đuổi ra ngoài sao!?
Tống Hiển theo bản năng cảm thấy chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra...
Nhưng kiệu hoa lại chòng chành.
Bởi vì sợ người khác nhìn thấy Tống Hiển bị trói nên bọn họ đi suốt đêm đến huyện Lễ, có lẽ khi trời vừa sáng sẽ đến Bùi gia.
Tống Hiển ở bên trong kiệu cố kêu cứu.
Tống Kim Sơn và Tống Dần Sơn kiên quyết giả vờ không nghe thấy.
Quả thực chòng chành suốt đêm.
Cuối cùng dừng lại trước cổng lớn của Bùi gia.
Hàng xóm sống cùng hẻm đều đến xem náo nhiệt khiến Tống Kim Sơn bất đắc dĩ phải lấy công văn ra cho mọi người xem: "Cha bọn ta biết tiểu nhi tử của Bùi Nhị sắp chết, Bùi lão Nhị lại muốn cho đứa trẻ nhà bọn ta ở rể nên cố nhịn đau mà gật đầu đồng ý, bảo bọn ta đi suốt đêm đưa đứa trẻ sang, hy vọng thông gia có thể yên tâm. Từ nay về sau... Hiển ca nhi nhà ta sống là người của Bùi gia, chết... chết là ma của Bùi gia!"
Hàng xóm cũng bối rối.
Không hề nghe nói tiểu nhi tử của Bùi lão Nhị sắp chết mà?
Nhưng thông gia đã đưa tôn tử quý giá tới cửa thì còn có thể là giả sao?
Bùi lão Nhị không phải chưởng quầy cấp cao nhất của cửa hàng nên thường xuyên ngủ nướng đến tận trưa mới dậy. Sáng sớm hôm nay, ông ta nghe thấy bên ngoài ồn ào nên bực bội đi ra xem thử, lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì suýt nữa ngất xỉu.
"Đây là..."
Tống Kim Sơn tiếp tục giơ công văn ra.
Hắn đã giơ công văn cả đường, bây giờ cũng xem như thành thạo: "Nhị ca Bùi gia, sau khi lão gia tử biết được tâm tư của ngươi thì nhớ tới tình cảm trước đây của hai nhà chúng ta nên đã gật đầu đồng ý... Lão gia tử tuy đau lòng khó chịu nhưng vì để thông gia yên tâm mà bảo bọn ta đưa một tôn tử tới. Sau này, mong người hãy chăm sóc đứa nhỏ này. Tống gia tuyệt đối sẽ không để hắn trở về, người cứ yên tâm chăm sóc đứa nhỏ này đi!"
Thật ra Tống Kim Sơn cũng hơi chột dạ.
Những lời mà khuê nữ hắn dạy quá lợi hại, quả thực có thể khiến người ta nghẹn chết.
Bùi lão Nhị nhíu mày, sau đó đột nhiên hiểu ra lời này là có ý gì, suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Các ngươi, các ngươi đưa người trở về đi! Sao bọn ta có thể để hắn ở rể được chứ!"
"Bọn ta biết thông gia không nỡ khiến cha ta đau lòng, nhưng cha ta cũng đã nói rồi, Bùi thị mang thai, tuyệt đối không thể khiến phu thê chia lìa, hơn nữa nhà ta nhiều tôn tử, bớt đi một đứa cũng không đáng ngại... Hôm qua đã thông báo việc này khắp thôn, ai nấy đều biết. Hôm nay trên gia phả cũng sẽ ghi nhận chuyện Hiển ca nhi ở rể và gạch tên hắn đi. Vậy nên bọn ta tuyệt đối sẽ không hối hận." Tống Kim Sơn nói tiếp.
Có công văn ở đây, nếu Bùi lão Nhị hối hận...
Tống gia hoàn toàn có thể nổi giận.
Danh tiếng và tôn tử của Tống gia, có cái nào mà không quan trọng? Lật lọng, cố ý dùng công văn trêu đùa bọn họ, dù có ầm ĩ lên quan phủ thì cho dù Bùi gia có lý cũng không thể nói rõ.
Kết quả nhẹ nhất là hai nhà cắt đứt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau, không chừng còn phải bồi thường một chút.
Hơn nữa, Bùi lão Nhị không thể không nhận người.
Bởi vì bây giờ Tống gia chiếm lý bằng hai chữ "tình nghĩa", ép Bùi gia nhận, nếu Bùi gia không nhận thì chuyện này có thể bị người khác mắng chửi mấy chục năm!
Tống gia cho rằng nhà ông ta đoạn tử tuyệt tôn, cam lòng nhường trưởng tử đích tôn cho ông ta, nhưng ông ta lại cười nói chỉ là đùa giỡn thì sẽ có kết quả ra sao?
Cho dù Bùi lão Nhị có lá gan lớn đến đâu cũng không dám thử.
Tống Kim Sơn thở dài trong lòng, những đạo lý này đều do khuê nữ nói.
Khuê nữ... quả thực không tầm thường, có thể lường trước được phản ứng của tất cả mọi người khiến người làm cha là hắn... đau lòng.
Nếu không có hai năm chịu khổ kia thì sao khuê nữ có thể hiểu rõ lòng người như thế chứ?