Mục lục
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Lão Căn nói xong, Đại Diêu thị âm thầm thở dài, cũng gật đầu.

Nhi tử này đã trở thành người của nhà khác mà vẫn không quên tìm cha hắn ta để đòi tiền, trong lòng bà ấy... vô cùng chua xót.

Trước khi bán mì lạnh, bà ấy có về nương gia một chuyến, lão phụ thân của bà ấy nói hai phu thê bọn họ tuyệt đối không được mềm lòng với Hiển ca nhi, nếu mềm lòng thì chính là hại hai đứa nhỏ, hơn nữa, hiện giờ Tống Hiển đã là người của Bùi gia, nếu bà ấy cho tiền, có lần một thì sẽ có lần hai, nói không chừng Bùi lão Nhị sẽ ỷ vào chuyện này mà càng không kiêng nể gì.

Bà ấy cũng cảm thấy rất có lý, thế nên cho dù giờ phút này tim như bị dao cắt thì bất kể lão gia tử nói gì, bà ấy đều đồng ý.

Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng, lão gia tử đã khởi hành tới huyện Lễ.

Lúc ông đến, phường nhuộm còn chưa làm việc nên lão gia tử tìm tới người thợ có quan hệ không tồi với Tống Phúc Sơn ở phường nhuộm trước. Ông vẫn nhớ rõ chỗ ở của người nọ nên đến gõ cửa, báo thân phận, lập tức được mời vào.

Lão gia tử đặc biệt mang theo quà, trong đó còn có hai con gà mái già có thể đẻ trứng, lúc này ông vừa bước vào, mọi người đều vô cùng khó hiểu.

Tống Phúc Sơn cũng đang ở trong phường nhuộm, chẳng lẽ lão gia tử tìm lầm người sao?

Tống Lão Căn nói với vẻ mặt lo lắng: "Đại chất tử, hôm nay tới đây là có chuyện quan trọng nhờ ngươi giúp đỡ..."  

"Lời này khiến ta tổn thọ rồi! Có chuyện gì lão thúc cứ việc nói, tình cảm giữa ta và Phúc Sơn không khác gì huynh đệ ruột thịt, chỉ cần có thể giúp được, ta chắc chắn không chối từ!" Người này lập tức lên tiếng.

Hắn ta cũng đã nghe nói nhi tử của huynh đệ Phúc Sơn bị đưa đi ở rể.

Tuy không biết vì nguyên nhân gì nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn tình hình trong nhà rất tệ.

"Là thế này, gần đây... nhà ta đắc tội với người khác, sợ bị người ta trả thù, Phúc Sơn ở trên trấn này, cách xa nhà, trong lòng ta không yên tâm nên muốn nhờ đại chất tử ngươi để ý một chút, nếu có gì khác thường thì phải nhờ ngươi tìm người báo cho ta một tiếng..." Tống Lão Căn nói.

"Chỉ như vậy thôi sao?" Người nọ cảm thấy mình đã sợ bóng sợ gió một phen.

Bị người khác trả thù? Không thể nào? Quan phủ không phải để trang trí.

Nhưng nếu Tống Lão Căn đã mở miệng thì hắn ta cũng thương cho tấm lòng của người làm cha này, vì vậy lập tức gật đầu: "Lão thúc người yên tâm, lát nữa ta sẽ nói với người ở phường nhuộm một tiếng để mọi người để ý giúp, tuyệt đối sẽ không để huynh đệ Phúc Sơn bị người khác ức hiếp."

"Vậy thì tốt quá. Thật sự cảm ơn ngươi." Lão gia tử cảm khái một tiếng, "Cũng sợ tiểu tử kia lo lắng, vậy nên không nói chuyện này cho hắn biết."

"Được, được." Đối phương liên tục đồng ý.

Trong lòng Tống Lão Căn đã yên tâm hơn nhiều, nhưng ông không vội về nhà mà lại tới phường nhuộm tìm Tống Phúc Sơn.

Tống Phúc Sơn vừa thấy cha mình thì lập tức giật thót, có mấy phần chột dạ.

Nhất là khi cha hắn ta làm mặt lạnh thì thật sự trông hơi đáng sợ.

"Cha, sao người lại tới đây?" Tống Phúc Sơn cảm thấy tuổi của mình cũng không nhỏ, đã là người ngoài bốn mươi rồi, nếu lão gia tử mắng hắn ta trước mặt mọi người thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa.

Tống Lão Căn hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng: "Tống Hiển tìm ngươi đòi tiền sao?"

Tống Phúc Sơn nheo mắt: "Phải..."

"Ngươi cho chưa?" Tống Lão Căn hỏi tiếp.

"Ta, ta không có tiền trong tay nên đang định..."

Còn chưa dứt lời, Tống Lão Căn đã nói: "Có phải đang định tìm người mượn một ít đúng không?"

"..." Tống Phúc Sơn ngượng ngùng cười một tiếng, bước chân hơi lùi về sau.

Sao ngay cả chuyện này mà cha hắn ta cũng biết? Quả thực hắn ta đang định tìm người khác mượn tiền, chỉ là vẫn đang do dự phải mượn bao nhiêu, dù sao thì bây giờ phải trích 2 lượng từ tiền công mỗi tháng trả cho Tống Anh, phần còn lại phải đưa cho thê tử, nếu hắn ta muốn tích góp một chút thì cực kỳ khó…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK