Chỉ dựa vào đom đóm thôi thì vẫn chưa đủ thơ mộng nên Tống Anh đi vòng quanh tạo ra tiếng sột soạt, sau đó lại lén lút lấy mấy cái đèn lưu ly trong không gian ra.
Thứ này rất quý giá, nhưng quả thực cũng rất đẹp nên đã bị nàng vơ vét mấy cái vào trong không gian, lúc này lấy hết ra dùng.
Đèn lưu ly vừa xuất hiện, trong sân càng sáng sủa hơn.
"..." Cố Minh Sơ từ trong nhà bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trong sân thì ngây người, "Các ngươi... muốn ăn cơm ngoài sân... thuận tiện ngắm cảnh sao?"
"Đúng rồi." Tống Anh gật đầu.
Cố Minh Sơ nheo mắt.
Có phải bây giờ mới hối hận thì đã muộn rồi không?
Đồ ăn trong nhà thật sự rất đạm bạc, chỉ có mấy cái màn thầu và rau dưa mà thôi.
Hắn nghĩ bản thân là khách, không thể quá bắt bẻ, nhất là ở thôn trang thiếu thốn, không có thứ gì khác để ăn.
Nhưng ngay sau đó lại thấy Tống Anh nói: "Không phải lúc nãy ngươi muốn giúp ta dọn cơm sao? Bây giờ làm được rồi đấy."
Lúc nãy gọi bọn họ tới đây là vì trời đã sập tối, không dễ làm việc.
Tống Anh và Hoắc Triệu Uyên liên tục bưng đồ ăn ra.
Ăn cơm đương nhiên phải có rau củ, ngoài ra còn có mấy món mặn, chẳng hạn như thịt kho, cá xông khói… và thức ăn chay, trái cây càng không thể thiếu, tất cả đều được dọn lên bàn đá lớn trong sân.
Kín hết cả bàn.
"Muội muội, những thứ trong nhà lúc nãy..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.
"Chẳng phải sợ các huynh đói đến ngất xỉu nên mới cho các huynh ăn tạm để đỡ đói sao?" Tống Anh dùng ánh mắt ngây thơ nhìn Tống Tuân.
"..." Tống Tuân đột nhiên muốn nôn hết những gì vừa ăn ra ngoài.
Hắn không phải người lãng phí thức ăn, nhưng giờ phút này, nhìn cảnh sắc như trong mộng trước mắt, lại nhìn cả một bàn đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, hắn thật sự muốn mổ bụng ra, dọn sạch bên trong rồi ăn thêm lần nữa.
Thế nhưng, Tống Anh vẫn chưa chuẩn bị xong, còn lấy ra ít rượu.
Rượu do đích thân Tống Anh ủ từ trái cây, hương vị không quá mạnh, rất phù hợp với ly dạ quang.
Đương nhiên, Tống Anh đã phải tốn nhiều công sức mới tìm được thứ gọi là ly dạ quang này, bởi vì triều Đại Định gọi thứ này là ly lưu sơn.
Loại ly này được làm bằng ngọc khai thác trên núi nên mới có cái tên này.
Sau khi rót rượu ngon vào ly, chiếc ly phản chiếu ánh sáng dưới ánh trăng mờ ảo, trông càng đẹp tuyệt vời hơn.
Tống Anh, Cố Minh Bảo cùng Hoắc Triệu Uyên, thậm chí cả Hổ Doanh Doanh và hai thư đồng của Tống Tuân đều ngồi xuống.
Chồn tinh đang ở cửa hàng trong thành nên lúc này không có mặt ở đây.
Còn về nha hoàn và gã sai vặt của Cố Minh Bảo và Cố Minh Sơ, cho dù nàng có lòng để người ta ngồi vào bàn thì e rằng bọn họ cũng sẽ không đồng ý, dù sao thì hai huynh muội Cố thị vẫn còn ở đây, tuyệt đối không có chuyện không phân biệt chủ tớ.
Mấy người Hổ Doanh Doanh thì khác, bọn họ là người của nàng, yêu quái không có nhiều quy tắc như vậy.
"Ca, vậy muội ăn cơm nhé?" Cố Minh Bảo còn ồn ào một câu.
"Ca, muội cũng ăn cơm nhé?" Khóe miệng của Tống Anh cong lên tạo thành nụ cười tủm tỉm.
Hoắc Triệu Uyên thấy vậy thì nghiêm nghị nhìn Tống Tuân: "Đại cữu ca..."
"Huynh vẫn chưa ăn no!" Không chờ Hoắc Triệu Uyên nói xong, Tống Tuân đã mặt dày mày dạn ngồi xuống.
Cố Minh Sơ thấy thế thì cũng gật đầu ngay lập tức.
Nhìn bọn họ ăn? Không thể nào!
"Hai người còn có thể ăn được nữa sao?" Tống Anh xấu xa mỉm cười, ngây thơ hỏi.
Nàng vừa đi xem thử, mấy cái màn thầu trong nhà đều bị ăn hết, chút rau dưa cũng đã được dọn sạch.
Chắc hẳn hai người này bây giờ không chỉ không còn đói bụng mà ngược lại, bụng còn căng tròn mới đúng.
Hai ca ca lúc này khóc không ra nước mắt.
Rất biết cách bắt nạt người khác.
Sớm biết sẽ có nhiều đồ ăn ngon như vậy, bọn họ điên rồi mới đi gặm màn thầu!
Hơn nữa, ăn cái gì không quan trọng, quan trọng là bầu không khí này!