Nam nhân kia không hề gấp gáp, giơ tay lên ra lệnh: "Nhúng roi vào nước muối, quất thật mạnh cho ta.
Nếu chết thì ném vào bãi tha ma.
Chỉ là một cái mạng ti tiện mà thôi, không ảnh hưởng gì đến lão tử."
"Khoan đã! Tổ, tổ phụ của ta là Quốc Công! Các ngươi dám động vào hắn thì tổ phụ sẽ không bỏ qua cho các ngươi.
Cho dù có phải đào ba thước đất cũng sẽ lôi các ngươi ra!" Cố Minh Bảo cắn răng nói.
"Quốc Công?" Người nọ sửng sốt, hiển nhiên cũng hơi kiêng kị, nhưng sau đó lại cười: "Tiểu cô nương, khinh bọn ta ngốc à? Nếu tổ phụ ngươi thật sự là Quốc Công gia thì lão tử càng phải đánh chết hắn rồi bán ngươi đi thật xa."
"Cô nương nhà Quốc Công nhất định vô cùng quý giá.
Nhìn là biết ngươi vẫn còn trinh.
Ngươi ngoan ngoãn hầu hạ gia đêm nay trước, sau này cho dù ngươi là ai thì cũng không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa!" Gã ta dừng một chút rồi ra lệnh: "Đánh!"
Gã vừa dứt lời, chiếc roi kia lập tức "vụt" một tiếng lên người Tống Tuân.
Luồng sáng Thập Doanh chạy tới, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Nàng ấy lập tức không vui.
Mẹ! Nó!
Đó là người nhà của Yêu Đế nhà nàng ấy!
Luồng sáng rơi xuống người Cố Minh Bảo, yêu lực bị phong tỏa đột ngột thoát ra.
Hai mắt "Cố Minh Bảo" đỏ rực, nàng ấy cong môi cười lạnh: "Các ngươi… xong đời rồi!"
"Phựt" một tiếng, dây thừng trên người đã bị đứt đoạn.
Những nam nhân ở đó hoảng sợ, vội vàng nhìn sang.
Ánh mắt của Thập Doanh vô cùng lạnh lùng, nàng ấy vừa nhấc tay lên, đằng sau đột nhiên xuất hiện mười lưỡi dao lửa, "vèo vèo" bay ra ngoài, lao đến cổ của những nam nhân đó.
"Yêu quái ——"
Bọn họ tè ra quần.
Tống Tuân cũng hoảng sợ.
Nếu có thể chạy thì có lẽ hắn cũng chạy trốn rồi.
Thế nhưng, lúc này hắn đã bị người ta trói lại nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Minh Bảo cắt đầu mười người chỉ trong nháy mắt!
Như vậy còn chưa hết, những cái đầu kia lơ lửng giữa không trung rồi bay tới chỗ Cố Minh Bảo.
Đằng sau nàng ấy đột nhiên xuất hiện mười cái đầu rắn khổng lồ, mỗi một tiếng "oàm" là một lần nuốt một thi thể vào trong bụng.
"Đám rùa rụt đầu chết tiệt! Yếu ớt như vậy mà cũng dám uy hiếp ta?" Thập Doanh hùng hùng hổ hổ.
Nàng ấy chỉ mới sử dụng một chút yêu lực mà thôi, nhưng lúc này lại hơi thở gấp, xem ra không thể dùng cách này để giết người rồi, chỉ có thể nuốt sống.
"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật.
Hoàn toàn không dám tưởng tượng có một ngày tiểu cô nương dịu dàng, đáng yêu đột nhiên ăn nói th.ô t.ục, còn biến thành một con quái vật khổng lồ, ăn thịt rất nhiều người!
Cái đầu rắn kích động kia há to cái miệng khổng lồ như vực thẳm, hút hết tất cả những người này vào trong bụng!
"Hơi mệt." Thập Doanh thở dài.
Hoạt động ở địa bàn của con người quá vất vả, ăn thịt người cũng phải tốn sức như vậy.
Bảo nàng ấy hóa thành hình người đánh tới đánh lui với bọn họ? Vậy thì mệt lắm!
Trông có vẻ như nàng ấy không hề lợi hại!
Gần như chỉ trong nháy mắt, Thập Doanh đã dọn sạch chỗ này.
Chỉ còn lại một mình Tống Tuân giương mắt nhìn nàng ấy.
"Ta không ăn ngươi, ngươi run cái gì chứ?" Thập Doanh cong môi cười, tiến đến gần rồi nhéo cằm Tống Tuân, "Ôi chao, trắng trẻo phết nhỉ?"
Nói xong, thè lưỡi li.ếm một cái.
"..." Mí mắt của Tống Tuân giật giật, sắc mặt hắn lập tức đỏ bừng, "Cố, Cố cô nương..."
"Một cái đầu đất.
Thật sự không có gì thú vị cả." Thập Doanh thở dài, "Cơ thể người phàm của lão nương khiến người ta yêu thích như vậy sao?"
"..." Hắn không hiểu.
"Cố Minh Bảo ấy, nàng có khiến ngươi rung động không?" Thập Doanh chọc chọc ngực Tống Tuân.
"..." Tống Tuân đã không còn bất cứ biểu cảm nào nữa.
Bây giờ nhất định là hắn đang nằm mơ.
"Ngươi cưới nàng đi?" Thập Doanh nói tiếp.
Nàng ấy muốn làm đại tẩu đáng yêu của Yêu Đế, cho dù chỉ là thân xác con người của nàng ấy...
Nếu có quan hệ với Tống Tuân này thì cũng xem như nàng ấy là người nhà của lão đại đúng không?