Mục lục
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại Hoàng dẫn theo mấy con gà đằng sau, ngậm từng bông lúa ném vào trong cái sọt nhỏ gần đó.

Vốn dĩ nhà Tống Anh ít người, chắc hẳn sẽ cần giúp đỡ nhất, nhưng bây giờ...

Tình hình thay đổi.

Không có nhà ai làm nhanh bằng Tống Anh và Ngưu Đại Lực!

Cơ thể uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ trong chốc lát đã bỏ xa người khác, các phụ nhân xung quanh thấy vậy cũng phải sốt ruột, nhất là khi nhìn thấy lừa của người ta, gà của người ta... Tròng mắt của bọn họ trợn to đến mức sắp rơi ra ngoài.

"Nhị Nha, sao gà nhà ngươi không ăn vụng thóc vậy?" Tiểu tức phụ nhi nhà hàng xóm hỏi.

Đâu chỉ không ăn vụng? Đàn gà này còn làm việc nữa đấy!

Tống Anh cong môi cười: "Gà nhà ta bình thường được ăn ngon, ăn không ít giun và côn trùng trong đất. Nếu đã có thịt thì ai lại ăn rau chứ?"

"..." Là đạo lý này sao? Sao lại cảm thấy không đúng lắm vậy nhỉ?

"Ngươi... Ngươi tìm muội tử này ở đâu vậy? Làm việc nhanh nhẹn quá đấy. Đã làm suốt cả buổi sáng rồi, sao vẫn chưa nghỉ ngơi?" Người này không nhịn được mà hỏi tiếp.

Ngưu Đại Lực cũng không dám nghỉ ngơi, đây là nhiệm vụ của nàng ấy.

Hơn nữa, làm ruộng sảng khoái biết bao nhiêu! Tốt hơn ngồi trong nhà thêu hoa nhiều!

Nàng ấy yêu làm ruộng, làm ruộng yêu nàng ấy! Đáng tiếc nhà Tống Anh quá ít ruộng, làm không đã ghiền!

Tống Anh mỉm cười, không trả lời câu hỏi này mà nói sang chuyện khác: "Nếu mấy ngày nữa mà nhà các ngươi chưa làm xong thì có thể tìm nàng ấy, nhưng nàng ấy làm việc lấy tiền, một ngày 50 văn."

Các thôn dân kiếm tiền không dễ dàng, có lẽ chẳng có mấy người chịu bỏ ra 50 văn, thế nên tiền công không thể cao hơn nữa.  

Tận mười mẫu đất mà hai người Tống Anh và Ngưu Đại Lực chỉ dùng một ngày đã thu hoạch xong hết khiến hàng xóm hoảng sợ không dám nói lời nào.

Bọn họ quen tay như vậy mà một ngày thu hoạch hai mẫu... còn mệt muốn chết.

Vậy mà hai người này... bản thân Tống Anh có thể thu hoạch ba, bốn mẫu, còn Ngưu cô nương kia người cũng như tên, tay lia lưỡi liềm như gió thổi, thật sự lợi hại!

Ngày hôm sau, khi Tống Lão Căn chạy tới, không ngờ Tống Anh đã bắt đầu xới đất rồi!?

"Ngươi... Ngươi cái đồ phá gia chi tử này, thuê người tới thu hoạch giúp sao?" Tống Lão Căn theo bản năng hỏi.

Chút thóc này không biết có thể bán được bao nhiêu tiền, sao có thể thuê người về làm chứ? Nhà mình nhiều người có thể dùng như vậy, bộ xương già của ông giúp Đại phòng làm việc cả ngày hôm qua, không phải hôm nay vẫn tới sao?!

"Đại Lực làm mà?" Tống Anh vui vẻ.

Người này không tốn tiền thuê.

Tống Lão Căn ngây ra, vẫn chưa kịp phản ứng lại, thấy Ngưu Đại Lực kéo cái cày để xới đất thì sợ hết hồn: "Khoan đã! Dưới đất còn bông lúa chưa nhặt!"

Sau khi thốt ra lời này, các hán tử và tức phụ nhi nhà hàng xóm đều hâm mộ nhìn Tống Anh một cái.

Tống Lão Căn cảm thấy rất kỳ lạ.

Có ý gì...

Chẳng lẽ...

Hàng xóm thấy hai tiểu cô nương nhà Tống Anh làm việc vất vả nên giúp các nàng thu hoạch trước?!

Nhưng việc nhà mình còn chưa làm xong... có ai lại đi giúp người khác như vậy sao?

Tống Lão Căn bước nhanh xuống ruộng, phát hiện dưới đất thật sự không còn một bông lúa nào, cực kỳ sạch sẽ...

"Tống lão thúc, Hoắc nương tử tài giỏi lắm đấy. Hôm qua chỉ có mình hai người họ mà đã gặt hết lúa rồi..." Có người không nhịn được nên lên tiếng.

Tống Nhị Nha này hơi nghịch ngợm, thấy a gia nàng lo lắng mà còn trốn sau lưng ông cười trộm.

"Cái gì?" Tống Lão Căn sửng sốt, "Làm suốt đêm hả? Vậy cũng không thể nào xong hết được? Nhiều ruộng như vậy, tôn nữ này của ta đã hai năm không làm chuyện này rồi..."

"Không lừa ông đâu. Hoắc nương tử tìm được một muội muội rất khỏe, làm việc nhanh nhẹn lắm, còn có Đại Hoàng nhà nàng ấy nữa, nó biết học theo bọn trẻ nhặt bông lúa!"

"..." Tống Lão Căn ngây ngốc.

Nhìn lưỡi liềm trong tay rồi nhìn mảnh ruộng trống không.

Ngửa đầu lên nhìn trời, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Ông tới vào lúc này chính là để làm chút chuyện cho tôn nữ nhằm chứng tỏ tôn nghiêm và năng lực của bậc trưởng bối...

Đã vội vàng chạy tới như vậy mà vẫn chậm chân sao? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK