Mục lục
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên có nhiều người đến đây như vậy, Tống Anh cũng rất bất ngờ.

 

"Các ngươi tới đây làm gì?" Tống Anh hỏi.



Hoắc Triệu Uyên hơi xấu hổ, sau đó mặt dày nói: "Là Đại cữu ca nói không yên tâm về ngươi, sợ ngươi ở đây ăn không ngon, uống không tốt nên bảo ta tới xem thử."

"..." Tống Tuân nheo mắt, hắn thật sự chưa từng nói lời này.

 

Tống Anh cũng cảm thấy kỳ lạ, liếc nhìn Hoắc Triệu Uyên một cái.

Sắc mặt của Hoắc Triệu Uyên hơi cứng lại: "Phu nhân, có việc gì cần ta hỗ trợ không? Ta thấy chỗ này của ngươi không có nhiều người lắm..."

"Được đấy.

Vậy ngươi đợi một chút, lát nữa cắt lông dê giúp ta." Tống Anh gật đầu, không hề khách khí mà chỉ huy.

 

"Cắt lông dê?" Ấn đường của Hoắc Triệu Uyên giật giật.

 

Tống Tuân mím môi, kìm nén cảm xúc mừng như điên trong lòng.

 

"Ca ca, huynh cũng tới phụ muội đi.

Huynh đọc sách cả ngày sẽ khiến đầu óc mệt mỏi, vận động một chút cũng tốt.

Hoắc đại nhân thường xuyên đi săn, việc cắt lông hẳn là sẽ không làm khó được hắn, huynh phụ trách hỗ trợ bên cạnh là được rồi." Tống Anh nói tiếp.

 

"..." Tống Tuân nheo mắt, nhưng vẫn gật đầu.

 

Sau đó, Cố Minh Bảo bắt đầu mong chờ nhìn ca ca của mình.

 

Ca ca nhà người khác tháo vát như vậy, ca ca nàng ấy cũng không thể ngồi không được đúng không? Hơn nữa, nàng ấy còn muốn biết rốt cuộc Tống tỷ tỷ muốn làm cái gì.

Nếu ca ca nàng ấy tình nguyện giúp đỡ thì lát nữa có hỏi cũng không ngại.

 

Cố Minh Sơ bị muội muội nhìn chằm chằm đến mức ngại ngùng, nghĩ bản thân mình là công tử quyền quý mà bây giờ lại phải...

"Ta, ta cũng muốn giúp đỡ..." Căng da đầu nói.

 

"Vậy thì không ổn đâu, ngươi là khách mà." Tống Anh tỏ vẻ "khó xử".

 

"Tống tỷ tỷ, ngươi nói vậy là không đúng! Hắn là ca ca ta, quan hệ giữa hai chúng ta tốt như vậy, đương nhiên hắn cũng là ca ca nhà ngươi! Ngươi cứ việc sai sử, không sao hết! Đúng rồi, ca ca ta còn dẫn theo hai gã sai vặt đến đây, bọn họ cũng có thể làm việc!" Cố Minh Bảo lập tức tỏ thái độ.

 

Sắc mặt của hai gã sai vặt đứng đằng sau Cố Minh Sơ đại biến.

 

Nhưng bọn họ không thể từ chối.

 

Cố Minh Sơ bất đắc dĩ gật đầu, đưa mắt nhìn lướt qua Tống Tuân.

 

Đều làm ca ca, không thể thua kém được đúng không? Nếu không thì muội muội sẽ rất mất mặt.

 

Tuy là buổi chiều nhưng bây giờ vẫn còn sớm.

Tống Anh bắt đầu sắp xếp công việc.

Nàng vẫy vẫy tay, đàn dê lập tức đi tới xếp hàng, chờ bị cắt lông.

 

"..." Bàn tay cầm kéo của Hoắc Triệu Uyên run lên.

 

Đây là dê bình thường sao? Sao hắn lại cảm thấy chúng cũng giống yêu quái vậy!

Cơ thể của yêu quái... Nếu không cẩn thận đụng phải, Tống Anh có cho rằng hắn là kẻ ph.óng đ.ãng không?!

Sắc mặt của Hoắc Triệu Uyên cứng đờ, trông vô cùng miễn cưỡng, Tống Anh cong môi cười: "Tướng công, ngươi có làm được việc không vậy?!"

"..." Khóe miệng của Hoắc Triệu Uyên giật giật.

 

Dường như Cố Minh Sơ ở bên kia cũng gặp phải khó khăn không nhỏ.

Hắn cầm kéo nhưng không biết phải xuống tay từ đâu.

Trước đây, hắn đã từng lột da súc vật, khi đó đang đi dã ngoại, phải ăn thịt thú hoang nên khó tránh khỏi việc này, nhưng trước mặt hắn bây giờ là một con dê sống, hơn nữa, con dê này còn nhìn hắn bằng đôi mắt đen lúng liếng.



Tống Anh kêu ba hán tử tới đây.

Bọn họ nhanh nhẹn hơn nhiều, lập tức bắt đầu ra tay.

 

Chủ nhân nói cứ cắt được một cân lông dê thì trả 10 văn tiền, dê ở thôn trang bọn họ có rất nhiều lông, mỗi con thu được ít nhất gần mười cân, nói cách khác, cắt lông một con dê là có thể kiếm được 100 văn tiền!

Ở đây có tám trăm con, cho dù hắn chỉ cắt hai trăm con thì cũng đã được nhận 20 lượng!

Cho dù một năm chỉ cắt lông dê một lần thì 20 lượng này đã đủ sống rồi!

Các hán tử rất hưng phấn, xuống tay vừa thành thạo vừa cẩn thận, bởi vì chủ nhân nói rằng nếu làm dê bị thương thì sẽ bị phạt tiền.

 

Không thể không cẩn thận.

 

Thấy các nô bộc làm việc thoăn thoắt, Hoắc Triệu Uyên và Cố Minh Sơ cũng không thể đứng đó trơ mắt nhìn, đành căng da đầu ra tay.

 

Cố Minh Bảo trốn sau lưng Tống Anh, vui vẻ cười nói: "Tống tỷ tỷ, ngươi cố ý đúng không? Ta chưa từng thấy ca ca ta như vậy bao giờ đâu! Ta có thể cười cả đời!" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK