Lần đầu tiên Ngưu Đại Lực nhìn thấy con gà trống lớn làm chuyện đó, nàng ấy còn tưởng rằng đó chỉ là sự trùng hợp, nhưng sau khi quan sát hai ngày, nàng ấy mới phát hiện nó thật sự không giống những con gà bình thường!
Nàng ấy chưa từng nhìn thấy một con gà trống nào có thể dẫn dắt đàn gà trong thôn gáy chung như vậy!
Kể từ đó về sau, nàng ấy cực kì ngưỡng mộ con gà trống tên là Đại Hoàng này!
Ngoài con gà thì có cả con lừa kia nữa.
Con lừa này rất kén ăn.
Ngày nào nó cũng muốn ăn củ cải, củ cải to và ngọt nước, nó mở miệng cắn từng miếng, không hề cảm thấy tiếc nuối chút nào.
Nàng ấy lén ăn thử hai miếng và phát hiện mình cũng thích loại củ cải đó!
Sảng khoái, ngon lành, nàng ấy chưa từng ăn loại thực vật nào ngon như vậy, sau khi biến thành con người, nàng ấy luôn nghĩ rằng chỉ có đồ ăn của con người mới ngon, nhưng chưa bao giờ ngờ được hóa ra là do kiến thức của nàng ấy quá hạn hẹp!
Thật đáng tiếc, loại củ cải trồng ở hậu viện đều là của Đại Bạch.
Ngoài ra, Đại Bạch và Đại Hoàng, thậm chí là cả Hoắc Lâm, ở hậu viện đều có một mảnh đất thuộc về riêng bọn nó, không lớn lắm, của Đại Bạch trồng củ cải trắng, của Đại Hoàng trồng rau dại, mảnh đất của Hoắc Lâm có bụi gai vây xung quanh, bên cạnh có một cây đào.
Ba mảnh đất đó, nàng ấy không thể tới gần, nếu không thì Đại Hoàng sẽ dùng móng vuốt để cào nàng ấy…
Ngưu Đại Lực rất muốn hỏi rằng nàng ấy cũng có thể có một mảnh đất của riêng mình hay không…
Nhưng dường như ở hậu viện không còn đất trống nữa…
Hơn nữa, nàng ấy lại nghĩ đến dáng vẻ vô tích sự của mình, vậy nên không dám mở miệng, sợ bị ghét bỏ.
Nhà này có đồ ăn ngon, trái cây cũng rất ngon, nàng ấy thực sự không muốn bị đuổi ra ngoài.
Tống Anh nhìn bộ dáng bối rối của nàng ấy, trong lòng không khỏi muốn cười, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại.
…
Ban đầu, Tống Anh còn tưởng rằng đối với chuyện học thêu thùa của Tam Nha, Tiêu thị sẽ kéo dài thời gian, nhưng không ngờ rằng, sau khi biết nàng đã quay về nhà, không đợi Tống Võ quay về đón, Tiêu thị đã tự mình đưa Tam Nha tới.
Trên người Tam Nha là bộ y phục vá chằng vá chịt, mặc dù sạch sẽ nhưng trông vẫn rất tội nghiệp.
Hơn nữa, hài tử đã tám tuổi nhưng nhìn như chỉ mới sáu tuổi, có lẽ là bị suy dinh dưỡng một chút.
Trong thôn cũng có không ít hài tử bị suy dinh dưỡng, đặc biệt là ở những nhà đã phân gia, quả thực không có cơm ăn, nhưng Tam phòng… Có hơn hai mươi mẫu đất mà?
Tống Anh thở dài.
"Tam thẩm quả thực rất ưu ái Tam Nha, trong thôn không có nhiều người yêu thương khuê nữ như thẩm đâu!" Tống Anh cố gắng nói lời trái lương tâm.
Tiêu thị sửng sốt một chút.
"Đó là chuyện đương nhiên, khuê nữ do ta sinh ra, ta có thể khắt khe với nó sao?" Sắc mặt Tiêu thị cũng không tự nhiên lắm, "Mấy ngày nay, ta đã nghe theo lời ngươi, không bắt nó làm việc, ngày nào cũng dùng nước ấm để ngâm tay từ sáng đến tối, nhưng ta thấy tay chân của nha đầu này vẫn còn thô kệch lắm, ngươi xem có ảnh hưởng đến việc học không?"
Tam Nha run rẩy chìa tay ra.
Bàn tay này… đen nhẻm, sờ vào còn thấy gai gai, vết chai sạn rất dày.
Muốn chăm sóc tốt, e rằng cũng phải mất ít nhất hai ba năm đúng không?
Tam Nha luôn luôn kiệm lời giống như một chú mèo nhỏ, lúc này đang bị nàng nắm bàn tay, Tam Nha tiến lại gần rồi cười với nàng.
Nụ cười này vô cùng rạng rỡ!
"Tam Nha, Tam thẩm cho muội đi theo ta học thêu hoa, muội có vui không?" Tống Anh hỏi.
"Vui ạ." Mấy ngày qua, nàng ấy sống rất nhàn nhã, không cần phải làm việc gì hết.
Nhưng nương nàng ấy nói rằng, nếu không cố gắng học thêu hoa thì sẽ đánh chết nàng ấy.
Tam Nha lại thở dài.
"Sau này, muội cứ yên tâm học thêu hoa, cho dù bây giờ trên tay có vết chai sạn thì cũng không ảnh hưởng lắm, loại vải thông thường không đòi hỏi cao, nhưng nếu sau này thêu hoa trên loại vải mỏng như cánh ve, sợ rằng bàn tay như vậy sẽ làm hỏng chất vải." Tống Anh nói.
"Thêu vài thứ đơn giản là được rồi, loại vải đắt như vậy, ta cũng không mua được đâu." Tiêu thị nói.
"Tam thẩm, thẩm nói sai rồi, nếu Tam Nha có năng khiếu thêu hoa, sau này bán mấy món đồ thêu để tạo danh tiếng, không chừng sẽ có người gửi loại vải quý giá cho nàng thêu. Khi còn ở kinh thành, ta đã từng gặp vài tú nương* rất giỏi, mỗi một món đồ thêu của bọn họ đều bán được với giá mấy ngàn lượng bạc…"
"Mấy ngàn lượng??"
*Tú nương: Tú có nghĩa là thêu thùa, tú nương là chỉ những cô gái làm nghề thêu.