"Ngươi nói gì?! Không cưới vợ?!" Tiêu thị hoảng sợ, lập tức nắm chặt bả vai Tống Võ.
Tống Võ nghiêm túc gật đầu: "Nương, như vậy cũng rất tốt mà? Ta cũng cảm thấy tốt, không có tức phụ nhi và con cái thì sau này ta có thể toàn tâm toàn ý phụng dưỡng cha nương!"
Tống Võ làm gì biết nói mấy lời này, những lời này đều do Tống Anh dạy, Tống Võ học theo mà thôi.
Nhưng mấy đứa trẻ này quả thực bị Tiêu thị nuôi dưỡng đến mức hơi có vấn đề.
Trước đây, mỗi lần nhắc tới chuyện cưới vợ, bọn họ đều không có ánh mắt háo hức và mong chờ, ngược lại còn hơi u sầu, hiển nhiên đã bị Tiêu thị ảnh hưởng.
"Đừng nói bậy!" Tiêu thị thật sự hoảng loạn, "Nam nhân nghèo khổ ở trong khe suối như thôn Thạch Đầu mới không cưới được tức phụ nhi! Ba đứa các ngươi đúng là đồ không biết cố gắng, náo loạn cái gì?! Nương ngươi cực khổ làm việc vì cái gì? Còn không phải để tích góp chút gia sản cho các ngươi sao!? Còn nói không muốn cưới vợ!? Điên rồi, cẩn thận a gia ngươi đánh chết các ngươi!"
"Nhưng mà nương ơi, người không cảm thấy vất vả sao?" Tống Võ hỏi rất chân thành, "Lúc trước khi hái quả hạnh, nương nhà người khác đều không vất vả như vậy, chỉ có người làm suốt cả ngày, ban đêm cũng làm. Bây giờ làm mì lạnh, người cũng làm nhiều hơn Đại bá nương. Người luôn có chuyện chưa làm xong, có sức lực dùng không hết... Ta và Tam ca, Tứ ca đều cảm thấy đời này của người quá vất vả."
Tiêu thị nghe vậy thì sửng sốt: "Chẳng phải ai làm nương cũng đều như vậy sao... Ai bảo ta sinh nhiều như vậy chứ..."
"Nhưng mà ta và các ca ca cũng muốn người được nhàn rỗi như Tứ thẩm, cũng muốn người được đủ đầy như Đại bá nương và Nhị bá nương mà?" Tống Võ dùng ánh mắt đau lòng nhìn Tiêu thị.
Tống Dần Sơn vừa vào cửa đã nghe thấy lời nhi tử nói, trong lòng cảm thấy rất ấm áp.
Không bước vào trong.
Tam Nha vẫn luôn ở bên cạnh không lên tiếng, lấy một đóa hoa lụa từ trong ngực ra đưa cho Tiêu thị: "Nương... đây, đây là Nhị tỷ tỷ dạy ta làm... Ta không mua nổi trâm bạc... nhưng hoa này đẹp, người đeo lên rất đẹp."
Hốc mắt Tiêu thị nóng lên.
Cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tống Dần Sơn thấy vậy thì lập tức bước vào, sau đó bảo Tống Võ và Tam Nha đi ra ngoài.
"Khóc cái gì? Võ ca nhi và Tam Nha như vậy là hiểu chuyện, biết thương nương, là chuyện tốt mà?" Tống Dần Sơn thở dài.
Tiêu thị cũng không biết vì sao mình khóc, chỉ là đột nhiên cảm thấy ấm ức.
Nương gia của bà ấy nghèo khổ, từ khi bà ấy hiểu chuyện, việc nhà đều do bà ấy làm, cho heo ăn, cho gà ăn, giặt giũ, nấu cơm, quét sân, việc gì cũng làm mà vẫn bị ghét bỏ. Để có miếng cơm ăn, bà ấy cứ sợ mình có chỗ làm chưa tốt.
Tuy mệt nhưng may mà trước khi xuất giá có được thanh danh tốt là người siêng năng, biết thu vén việc nhà nên mới được Tống gia cưới về.
Sau khi gả tới, bà ấy nghĩ mình phải sinh thật nhiều nhi tử, phải đứng vững ở phu gia.
Nhưng mấy năm nay cũng rất mệt.
"Nhị Nha nói ta nhìn già... Đạt ca nhi nói có người cho rằng ta và bà bà cùng tuổi với nhau..." Tiêu thị lau nước mắt, "Ngay cả Tam lang và Ngũ lang cũng nói không muốn thành hôn, sợ tức phụ nhi tương lai sẽ vất vả giống ta... Vậy phải làm sao mới được đây!"
Tống Dần Sơn nắm chặt đóa hoa lụa kia, nghĩ tới mấy lời mà Tống Anh nói với mình trước khi vào nhà.
Hắn ta thở dài, nói: "Ngươi sinh cho ta bốn đứa con, mấy năm nay chưa từng sung sướng được ngày nào. Ngươi luôn bận rộn như vậy, đương nhiên sẽ nhanh già..."
"..." Tiêu thị cho rằng phu quân muốn an ủi bà ấy, không ngờ vừa mở miệng cũng chê bà ấy già?
"Ngươi nhìn đóa hoa lụa này đi, đây là tấm lòng của khuê nữ, nhưng nhìn... bộ quần áo ngươi đang mặc đi, có cài cái gì cũng không hợp." Tống Dần Sơn cắn răng nói tiếp.
Nói như vậy rất áy náy, hắn ta thật sự không chê.
Nhưng Nhị Nha bảo hắn ta phải chà đạp tức phụ nhi như vậy trước mặt lão gia tử, sau đó lão gia tử còn gật đầu!