Mục lục
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Anh cau mày, tâm trạng của nàng lúc này vô cùng cáu kỉnh.

 

Chuyện này không đúng.

 

"Doanh Doanh, ngươi đi ra ngoài xem thử đi." Tống Anh nói.



"Tống tỷ tỷ, không được đâu.

Bên ngoài là sói đấy, nghe tiếng thì chắc hẳn có không ít con.

Để nàng ra ngoài, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao? Hay là, hay là chúng ta cứ trốn ở đây đừng lên tiếng..." Cố Minh Bảo run bần bật.

 

"Ngươi đừng run, chỉ là sói mà thôi, dễ giải quyết hơn con người nhiều.

Ngươi không biết Vạn Linh Viên của ta đều là dã thú sao... Doanh Doanh biết thuần thú mà." Tống Anh lập tức nói.



Hổ Doanh Doanh nhanh chóng đi ra ngoài.



Làm một con hổ, lúc này mặc áo tơi, trông nàng ấy cực kỳ giống con người.

 

"Nhiều như vậy cũng có thể thuần hóa được sao?" Cố Minh Bảo thấp thỏm trong lòng.

 

"Hoàn toàn không thành vấn đề." Tống Anh gật đầu.

Nàng không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.

Tuy nhiên, đang ở trước mặt Cố Minh Bảo, nàng không tiện tự ra tay nên mới để Hổ Doanh Doanh đi xem, dọa đám sói đó quay về núi trước.

Mấy ngày sau, nàng sẽ đích thân tới đây một chuyến, bắt đám sói đó vào trong không gian nuôi.

 

Có lẽ do thái độ của Tống Anh quá bình tĩnh nên Cố Minh Bảo cũng yên tâm hơn nhiều.

 

"Tống tỷ tỷ, sao lá gan của ngươi lại lớn như vậy chứ? Người của ngươi cũng lợi hại như vậy nữa." Cố Minh Bảo vô cùng ngạc nhiên, cảm thán, "Nếu ta có thể giống như ngươi thì tốt rồi.

Cho dù không làm được thì sau này gả cho một người giống như ngươi cũng được..."

"E rằng không được đâu.

Ta ưu tú như vậy, không thể nào bắt chước được." Tống Anh nghiêm túc gật đầu.

 

"..." Cố Minh Bảo há hốc mồm, vậy mà lại không tìm được lời nào để phản bác!

Nhưng nghe Tống Anh nói như vậy, trong lòng nàng ấy đã hoàn toàn không còn căng thẳng nữa, ngược lại còn thích thú bật cười.

 

Một lát sau, quả nhiên bên ngoài không còn tiếng sói tru nữa.



Không chỉ như thế, còn có cả tiếng bước chân loáng thoáng đi tới đây.

 

Vén lều ra nhìn thì thấy một đội nhân mã, trên đầu mấy con ngựa còn đội nón làm bằng lá cây, ai nấy đều mặc áo tơi rất dày.

 

Hoắc Triệu Uyên vừa đến, mây đen giăng đầy trời chậm rãi biến mất, mưa cũng nhỏ dần.

 

"Sao các ngươi lại ở đây?" Hoắc Triệu Uyên mở miệng hỏi.

 

"Dâng hương!!" Bây giờ, Tống Anh thật sự rất ấm ức.

 

Nàng sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình có lẽ là người dư thừa, cải thìa cũng không thảm như nàng.

 

"Ý ta là... sao chỗ này lại có mưa?" Sau khi hỏi xong, Hoắc Triệu Uyên cũng cảm thấy bản thân nói vậy là không đúng, "Chỗ này hơi kỳ lạ, cách đây mấy trăm thước vẫn là trời nắng... Ta nghe được chút động tĩnh nên mới đến xem."

Vốn dĩ hắn nghĩ có phải do ở đây xuất hiện yêu quái hay không.



Nhìn thấy Tống Anh, thậm chí hắn đã nghi ngờ động tĩnh lớn như vậy là do nàng làm ra.

 

Nhưng ngay sau đó, khi đối diện với ánh mắt vô tội của nàng, hắn lập tức biết trong lòng nàng lúc này cũng rất buồn bực.

 

Cố Minh Bảo cũng không biết người kia là ai nhưng lại cảm thấy người này rất may mắn.

 

"Tống tỷ tỷ, hết mưa rồi." Cố Minh Bảo chỉ ra ngoài trời.

 

Không còn sói, mưa cũng tạnh.

Nếu không phải dưới đất có vệt nước thì nàng ấy cũng nghi ngờ đây có phải là mơ hay không.

 

Tống Anh biết gần đây vẫn là trời nắng, nhưng lúc nãy cơn mưa này đi theo bọn họ.

 

Thở dài, nàng nhìn ra đằng sau Hoắc Triệu Uyên, ở đó... có người, còn có hào quang lấp lánh, hơn nữa, chân không hề chạm đất?!

Quỷ sao? Hình như không phải.

 

"Tống thị này quả thực hơi phiền phức, không ngờ lại đụng phải Cố tiểu thư kia.

Thật là..." "Tiểu quỷ" kia lẩm bẩm.

 

Tống Anh nghe thấy rất rõ ràng, nhưng nhìn phản ứng của những người khác, hiển nhiên là không có ai chú ý tới người nọ.

 

Quỷ sao? Hình như không giống lắm.

Hình ảnh của quỷ trong lòng nàng phải... hơi xấu một chút, nhưng đối phương lại có mấy phần tiên phong đạo cốt!

Tiên sao?!

Hai mắt Tống Anh sáng lên.

So sánh giữa việc ăn thịt của Hoắc Triệu Uyên với ăn thịt thần tiên biết bay, có khi nào thịt của người sau càng hiệu quả hơn không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK