Tống Hiển vừa nghe cha hắn ta tới thì không chỉ cố ý thay sang một bộ quần áo cũ có mấy miếng vá mà còn xuống bếp lấy tro bếp bôi lên người, tóc tai lộn xộn, trông như tiểu tức phụ nhi đáng thương bị Bùi gia ngược đãi.
Tống Lão Căn vốn cũng có mấy phần xúc động, nhưng nghĩ kỹ lại thì có tức phụ nhi nhà ai sau khi gả tới mà không phải làm việc đâu?
Bùi thị là đồ lười biếng, Bùi gia chỉ có thể dạy dỗ ra loại người như vậy, nhưng Tống gia bọn họ không thể mất mặt. Nếu đã tới ở rể thì phải hiếu thảo với trưởng bối, làm việc nuôi gia đình cũng là chuyện nên làm.
Chỉ cần không ra tay đánh người thì không có vấn đề gì.
Hơn nữa, Bùi gia chắc chắn không dám ngược đãi một cách trắng trợn, nếu không sẽ bị mọi người chỉ trích.
Tôn tử có thể sống tốt hay không thì phải xem bản thân hắn ta. Ông làm gia gia cũng xem như đã trải sẵn đường cho hắn ta rồi. Thử hỏi trên đời này có ai được khiêng tới ở rể mà nhạc gia phải mang ơn như hắn ta không? Nếu đã như vậy rồi mà vẫn sống không tốt thì chứng tỏ hắn ta chỉ biết ngang ngược ở nhà, vô dụng!
Tống Phúc Sơn không nghĩ nhiều như cha hắn ta.
Vừa nhìn thấy nhi tử thì không tự chủ được mà hơi đau lòng.
Nhưng hắn ta không phải người nhạy cảm hay suy nghĩ nhiều, đối với chuyện dạy dỗ nhi tử, trước giờ... chỉ cho tiền chứ không hỏi nhiều.
Cho nên, lúc này nhìn thấy mặt nhi tử lấm lem nhưng không hề nghĩ gì sâu xa.
"Cha, gom đủ tiền chưa?" Tống Hiển mở miệng hỏi.
Tống Phúc Sơn lắc đầu: "Đại lang, ta tới là để nói cho ngươi biết không có tiền nữa rồi. A gia ngươi đã lấy hết tiền công của ta đi, bây giờ trong tay ta một xu cũng không có."
Chỉ còn mấy chục văn nhưng ngày thường hắn ta cũng cần tiêu xài.
"Cái gì?" Tống Hiển sửng sốt, "Cha, không phải người đã nói sẽ cho ta 5 lượng bạc sao? Sao người lại nói chuyện không giữ lời như thế chứ?"
"Ngươi còn nói nữa, bây giờ ngay cả ta cũng đang túng thiếu đây này. Ai bảo ngươi cứ chọc a gia ngươi làm gì? Cho rằng ông ấy thật sự là tượng đất không biết giận sao?" Tống Phúc Sơn cũng không vui, "Trước giờ chỉ biết đòi tiền đòi tiền, ta đã cho ngươi không ít, trước đây mỗi tháng ít nhất cũng 1 lượng, nếu ta là ngươi thì bây giờ đã tích góp được 20, 30 lượng tiền riêng rồi đấy. Tiền đâu?"
Nếu không phải hắn ta là người làm cha thì lúc này còn muốn mở miệng mượn Tống Hiển ít bạc đấy.
Haiz, không có tiền thì làm sao sống đây!
"Cha! Bây giờ người đang nói gì vậy? Ta đã nói là ta không có tiền, bây giờ ở Bùi gia ăn uống đều cần tiền, ta không thể ăn không, uống không đúng không!? Người bảo người khác nhìn ta thế nào đây!?" Tống Hiển cũng nóng nảy.
Cha hắn ta là người duy nhất mà hắn ta có thể trông cậy.
Tống Phúc Sơn trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Đại lang, tuy rằng cha cũng rất thương ngươi nhưng trong nhà do a gia ngươi làm chủ. Bây giờ ngươi đã là người của Bùi gia, ăn uống ở Bùi gia là chuyện đương nhiên, ngươi không cần phải thấy xấu hổ. Hơn nữa, Bùi gia cũng nợ ngươi."
"Cha? Ngay cả người cũng không giúp ta sao?" Tống Hiển hoảng hốt.
"Không phải là không giúp ngươi. Ngươi nhìn Đại Nha đi, xuất giá lâu như vậy rồi mà nương gia có từng trợ cấp cho nó bao giờ chưa? Ngược lại, ngày lễ ngày tết nó còn biết mua vài thứ hiếu thuận ta và nương ngươi. Bây giờ... cha cũng phải tích góp gia sản cho đệ đệ ngươi, quả thực không thể chăm sóc ngươi nữa." Lời Tống Phúc Sơn nói ra hơi lạnh nhạt.
Nhưng bản thân hắn ta cảm thấy suy nghĩ này không sai.
Nhi tử đi ở rể như bát nước đã hắt ra ngoài, không thể hốt lại được.
Hắn ta cho chút tiền tiêu là vì tình cảm, nếu không cho thì Đại lang cũng không thể trách hắn ta.
Hơn nữa, trên hắn ta còn có cha, dù thế nào cũng không thể bất hiếu được đúng không?
"Nói nhiều như vậy, chẳng qua là người cũng chướng mắt ta mà thôi! Cha, người cũng thật tàn nhẫn! Cả nhà các người đều tàn nhẫn!"
"Không cho tiền thì là tàn nhẫn à?" Tống Phúc Sơn lạnh mặt, "Ai dạy ngươi không hiểu chuyện như vậy? Ta là cha ngươi, ta còn chờ ngươi phụng dưỡng ta đấy! Ta còn chưa trách mắng ngươi chưa từng kiếm được một đồng nào cho gia đình mà ngươi dám chê bai người làm cha như ta sao!?"