Khác biệt lớn nhất của Tống Phúc Sơn so với lão gia tử chính là…. hắn không quản nổi vợ mình.
Mọi người nhìn nhau, một lúc sau, Tống Lão Căn gật đầu: "Tức phụ nhi của Lão đại nói có lý, Bùi gia là một cái hố không đáy, lấp không đầy. Thôi, cứ như thế đi! Các ngươi nhớ kỹ cho ta, từ hôm nay trở đi, hễ có ai hỏi đến thì cứ trả lời như những gì Nhị Nha đã nói!"
Đại Diêu thị lập tức gật đầu, không hề bất mãn chút nào.
Phải xả giận!
Số bạc dành dụm của nhà bà ấy mất hết sạch vì tiểu tử thúi kia, nhất định phải trả thù!
Tiểu Diêu thị cũng gật đầu, trong lòng còn hơi vui sướng, nghĩ thầm khi phu quân nhà mình trở về nhất định phải kể cho hắn nghe, Mãn Sơn từ lâu đã không vừa mắt Đại lang, chắc chắn cũng sẽ rất vui.
Chẳng bao lâu sau, mọi người đều ai về nhà làm việc nấy.
Lão gia tử nhìn thấy Thanh Liên còn kêu hắn lại cảm ơn rối rít, lại nói với người Tống gia rằng đây chính là người tốt từng giúp nhà họ tìm được Lâm ca nhi, luôn miệng nói ếch tinh phải thường xuyên qua chơi.
Đến tối.
Lão gia tử mới chuyển sự chú ý sang Mã thị.
Mã thị đối diện với ánh mắt của lão gia tử, cả người co rúm lại, không dám lên tiếng.
Lúc này, Tống Lão Căn bỗng nhiên cảm thấy quý trọng mạng sống của mình vô cùng.
Trước đây, ông luôn nghĩ rằng sống đến tuổi này rồi, sống một ngày kiếm một ngày, có thể kiếm thêm chút tiền cho con cháu là đủ rồi...
Nhưng bây giờ, ông chợt nhận ra như vậy vẫn chưa đủ.
Ông phải sống, sống được càng lâu càng tốt.
Phải sống thọ hơn cả lão bà nhà mình.
Cưới phải người vợ không hiền đức thì hại ba đời, may mà ông còn trấn áp được bà ta, nếu không thì không chỉ có một Đại Lang hư hỏng, mà phía dưới còn có biết bao đứa nữa cũng không ra gì!
Nếu ông chết sớm, Mã thị sẽ trở nên vô cùng kiêu ngạo, đến lúc đó, cái nhà này chẳng có ngày nào yên ổn.
Ngày hôm sau, mọi người nườm nượp kéo đến Tống gia thăm lão gia tử.
"Gì cơ, bị bệnh sao? Ôi trời ạ… tất cả đều vì lão gia tử nhà ta quá tốt bụng! Hôm qua biết được tin hài tử duy nhất của Bùi lão nhị bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa, Bùi gia muốn khuê nữ nhà họ về trông nom gia đình, lão gia tử trăn trở cả đêm, đành đau lòng quyết định để Đại Lang đi theo cùng."
"Chỉ là về Bùi gia ở tạm thôi sao? Không phải vậy đâu, lão gia tử nói Bùi gia đối tốt với Đại Lang, nhà họ cần khuê nữ lập hộ, vậy thì về đó cũng được, nhà ta nhiều tôn tử, không có đứa này thì có đứa khác, nên... ở rể thì ở rể thôi!" Tiêu thị kể lại một cách sống động.
Người ngoài không tin lắm. kí.ch th.ích
Ai mà không biết Tống Lão Căn coi trọng Tống Đại Lang nhất? Sao lại nói đi là đi ngay như thế?
Nhưng nhìn lại Tống gia này…
Tống Phúc Sơn liên tục thở dài, nói đứa con này không đáng nuôi.
Đại Diêu thị nằm trên giường, hai mắt đỏ ngầu.
Lão gia tử luôn miệng tỏ rõ thái độ, nói muốn làm việc tốt giúp mọi người, để tôn tử sống ở đâu cũng vậy thôi…
Nói thế thì còn ai không tin chứ?
Mà Bùi gia ở tận trên huyện thành, tất nhiên không biết tin tức về Tống gia, Tống Hiển đã quyết định bỏ mặc cha nương một thời gian, vậy nên ở lì trong Bùi gia không chịu ra ngoài, cũng không đến cửa hàng, dù sao vẫn có ăn có uống, không lo đói bụng.
Hắn chỉ đợi cha nương gửi bạc đến cho mình là được rồi.
Còn về bệnh tình của lão gia tử...
Chắc chắn là lừa hắn, sợ hắn đòi nhiều tiền hơn nên mới giả bệnh, tưởng hắn là kẻ ngốc sao? Thuốc nào mà tốn nhiều tiền như thế chứ? Hắn không tin!
Trong khi Tống Hiển không hề hay biết chuyện gì, người của Tống gia đã thuê người làm sẵn một bộ hỷ phục.
Hỷ phục dành cho nam nhưng có khăn trùm đầu, chỉ cần Tống Hiển dám trở về đòi tiền, bọn họ dám đưa hắn lên kiệu hoa.
Ban đầu lão gia tử còn hơi do dự, nhưng nhìn thái độ của người trong thôn thì thì thấy cách này cũng không tệ.
Làm bẽ mặt Bùi gia, lại còn không chuốc rắc rối vào mình.
Trên dưới Tống gia cũng nhận thấy lão gia tử đã thay đổi.
Sáng sớm hôm nào ông cũng ngồi xếp bằng trong sân như thể muốn đắc đạo thành tiên, trông rất đáng sợ, nhịn vài ngày, đến khi không nhịn được nữa, mọi người mới mời Tống Anh qua đây.
Hiện giờ lão gia tử rất nghe lời nàng, cũng không cãi nhau với nàng, vậy nên chỉ có Tống Anh dám tiến lên hỏi xem có chuyện gì.
"Người định tu tiên à?" Tống Anh cũng ngồi xếp bằng, tò mò hỏi.