Trên đời này không có nhiều người rộng lượng hay là không tính toán như vậy. Ngưu Đại Lực làm việc kiểu này, không mấy ai có thể chấp nhận được.
Quả nhiên, vừa nghe Tống Anh nói vậy, Ngưu Đại Lực lập tức kể lại: "Ta đã từng làm việc cho mấy chục chủ nhân rồi, trong đó có vài người cầm chổi đuổi ta ra ngoài, vài người thì bắt ta phải bồi thường tiền. Sau đó, ta cảm thấy những người này khó hầu hạ quá, vậy nên đã đi làm mấy công việc chân tay của nam nhân. Nhưng những nam nhân đó không phải người tốt, thấy ta là một nữ hài tử, có người sờ tay ta, có người còn quá đáng hơn, chê ta vô dụng, nói ta không có sức, làm được vài ngày sẽ cảm thấy mệt chết!"
Những người đó thực sự quá coi thường trâu rồi!
"Sau đó thì sao?" Tống Anh ngẩn người.
"Sau đó, ta mới làm việc được mấy hôm, những người làm công khác đã bị đuổi đi hết rồi?" Ngưu Đại Lực nói.
"…" Tống Anh cố gắng nén cười, lại cảm thấy những người bị đuổi đi kia cũng thật đáng thương, lập tức cảm xúc có chút hỗn loạn.
Có lẽ bây giờ lão bản thuê nhân công đó vẫn còn nhớ đến Ngưu Đại Lực nhỉ?
Thuê một nữ nhân giúp việc, một ngày không biết có được trả ba mươi văn tiền công hay không, bình thường sẽ ít hơn một nửa so với tiền công của nam nhân, vậy mà nha đầu kia lại có sức lực quá lớn, có thể làm hết công việc của những người khác!
Lão bản kiếm lợi lớn rồi!
"Ngươi phải học thêu thùa, nếu không học được, ta sẽ đuổi ngươi ra ngoài, không trả tiền công cho ngươi." Tống Anh nghiêm khắc nói, "Ngoài việc học thêu hoa, sau khi làm xong công việc đồng áng và nấu ăn thường ngày, ngươi còn phải nấu tất cả đậu nành đã xay thành đậu hũ, mỗi ngày luyện cắt đậu hũ, phải cắt từng miếng thật đều và đẹp!"
"…" Ngưu Đại Lực nhìn nàng bằng ánh mắt ngập ngừng, "Đại tỷ… ta không làm được đâu."
Tay nàng run rẩy!
Chỉ ước có thể bẻ gãy cây kim này!
Nàng ấy biết đậu hũ kia, chỉ cần chạm nhẹ tay vào là nó đã lõm xuống rồi, làm sao mà cắt được?
"Ta đã cứu ngươi một lần, đúng không? Bây giờ lại bỏ ra nhiều tiền như vậy để thuê ngươi làm việc, nhưng hôm nay yêu cầu ngươi làm chút chuyện nhỏ này… Ngươi lại không muốn làm sao?" Tống Anh nhìn nàng ấy với vẻ không thể tin được, sau đó ôm ngực, "Ôi, không thể ép buộc người khác được, hóa ra… Ngươi nói sẽ làm việc cho ta, làm việc cho ta cả đời đều là lời nói dối…"
"…" Ngưu Đại Lực hoảng hốt.
Hình như nàng ấy chưa bao giờ nói sẽ làm cả đời…
Nhưng từ khi nàng ấy biến thành hình người, ngoại trừ lão hán kia thì chỉ có đại tỷ đối xử với nàng ấy tốt nhất!
Trả nhiều tiền nhất, ngày nào cũng được ăn ngon, nàng ấy ăn nhiều bánh bột ngô như vậy nhưng đại tỷ chưa bao giờ keo kiệt!
"Vậy… vậy ta sẽ làm thử?" Ngưu Đại Lực rụt rè nói.
Tống Anh lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ nở nụ cười: "Tốt lắm, nếu đã muốn thử thì phải kiên trì đến cùng nhé? Đúng rồi, mấy hôm nữa sẽ có một tiểu muội muội đến học cùng với ngươi, nếu ngay cả một tiểu hài tử tám tuổi mà ngươi cũng không sánh bằng, vậy thì ngươi…. Haiz!"
"Ta nhất định sẽ cố gắng!" Ngưu Đại Lực vội vàng hét lớn.
Tống Anh suýt nữa bị nàng ấy làm cho điếc tai.
"Ừ, ừ, ừ." Tống Anh móc móc lỗ tai, "Ở nhà ta có chỗ nào không quen không?"
Ngưu Đại Lực rất muốn nói: Có! Có nhiều lắm!
Ví dụ như…
Người nhà này rất kỳ lạ, Lâm ca nhi gọi nàng ấy là tỷ tỷ, nàng ấy cũng gọi ân nhân là tỷ tỷ, nhưng bọn họ đều không cảm thấy có vấn đề gì, còn không cho nàng ấy đổi lại, rồi còn Lâm ca nhi nữa…
Hoắc Lâm mỗi sáng dậy chạy bộ trông thì bình thường, nhưng có lần, nàng ấy vô tình phát hiện, Hoắc Lâm có thể chạy nhanh hơn nhiều, giống như là… một con báo con vậy.
Không chỉ vậy, gà nhà này, lừa nhà này cũng không giống những nhà khác.
Có một con gà bay rất cao, gáy rất vang, hình như còn cai quản những con gà vịt khác, mỗi ngày sẽ dẫn lũ vịt ra ruộng hóng mát, sẽ đẩy quả trứng mà con gà mái già duy nhất trong ổ đẻ ra ngoài…