Tống Lão Căn có thể dứt khoát đồng ý với ý kiến của Tống Anh một mặt là vì tức giận và lạnh lòng, mặt khác cũng vì muốn cho tôn tử một bài học để hắn ta sửa đổi.
Dù sao cũng là con cháu nhà mình, cho dù có cầm rìu bổ vào bộ xương già của ông thì e rằng trong lòng ông cũng không thể thật sự hận tiểu tử kia.
"A gia, tôn tử vĩnh viễn là của người, ai cũng không cướp được, đây là sợi dây huyết thống." Tống Anh cười cười, "Còn sau này Đại ca thế nào, ta cũng không thể biết chắc, phải xem chính hắn. Nếu hắn thật sự đến Bùi gia, bị Bùi gia đối xử khắt khe mà biết ẩn nhẫn thì không chừng có thể đè đệ đệ của Đại tẩu xuống, thật sự có được cửa hàng của Bùi gia... Đương nhiên, cũng có khả năng giống nương ta, làm một tiểu tức phụ nhi hiền lành."
"Nếu không chịu nổi uất ức thì rất có thể sẽ chạy về." Tống Anh nói thêm.
Có điều, nam tử ở rể không giống nữ tử xuất giá.
Nam nhân ở rể còn không bằng tiểu tức phụ nhi xuất giá, nếu thật sự náo loạn rồi rạn nứt quan hệ với Bùi gia thì cái gì hắn ta cũng không chiếm được.
Danh tiếng, tiền tài đều bằng không.
Sau này chưa chắc Tống gia đã dám để hắn ta sống chung dưới một mái nhà.
Bởi vì miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ.
Cũng giống như chuyện lão gia tử ép nàng gả ra ngoài lúc trước, nếu hắn ta còn ở trong nhà sẽ khiến người nhà mất mặt. Hơn nữa, sau khi "ở rể" thì hắn ta đã không còn là người của Tống gia nữa, tộc trưởng Tống gia có thể mở từ đường, ghi tên hắn ta vào gia phả lại sao?
Tống Anh không nói ra những lời này.
Nhưng được nhắc nhở tới mức này, lão gia tử còn có thể nghĩ không ra sao. Sau khi nghĩ ra, bộ xương già run rẩy, chỉ vào Tống Anh: "Ngươi, tâm tư của ngươi quá, quá độc ác..."
Sau này, tôn tử của ông hoặc là ở Bùi gia bị sai sử, hoặc là trở thành kẻ cô đơn không thân thích!
Tống Anh nghiêm túc nói: "A gia, con đường này là do Tống Hiển tự chọn. Người đã sống lâu, hẳn nên biết chỉ cần một mẩu phân chuột rơi vào thì cả lu tương sẽ bị hôi thối. Nếu người cảm thấy hối hận, vẫn muốn đưa bạc cho hắn ta thì chính là ép con cháu mấy phòng Tống gia ăn thứ tương có lẫn phân này vào bụng!"
Nói xong, Tống Anh mỉm cười, lấy kim tiền tô mà mình mua ra: "Sao lão gia tử người lại nghĩ không thông, có thứ tốt như kim tiền tô lại không ăn mà nhất quyết phải ăn phân chứ?"
Tống Hiển cả ngày nhớ thương gia sản của nàng, ở lại Tống gia chính là khiến nàng ngột ngạt!
"Bây giờ ngươi nói ra là có ý gì?" Giọng Tống Lão Căn run run.
Bây giờ tôn tử vẫn chưa ở rể, ông có thể hối hận, không làm theo lời Tống Anh nữa!
"Người là trưởng bối của ta, quanh co lòng vòng như vậy đương nhiên là muốn nói rõ với người, để tránh sau này người trách ta." Tống Anh thở dài, "A gia, người nhìn mấy tôn tử bên dưới đi. Ca ca ta hiện giờ học hành tiến tới, ta rất tin tưởng hắn, nói không chừng sau này thật sự có thể đạt được công danh trở về đấy. Còn có Đạt ca nhi nữa, hắn do ta dạy, ta cũng biết hắn rất thông minh. Ba đệ đệ Tam phòng cũng đều ngoan ngoãn, nhất là Võ ca nhi. Người không biết đâu, mấy ngày nay hắn ở nhà ta còn nỗ lực và chăm chỉ hơn cả Tống Đạt. Chỉ cần có sự cố gắng này, sau này bất kể hắn làm gì, chắc chắn đều sẽ làm tốt!"
"Ta không ép Tống Hiển đòi tiền người. Lúc trước người sinh bệnh, bốn nhi tử của người vét sạch của cải, nhất là nhà Tam thúc, tuy có ruộng đất nhưng lại không có bạc để dành, Tam thẩm ta phải lấy nước mắt rửa mặt. Người cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, còn muốn để mọi người cùng lột da với người sao?" Tống Anh nói tiếp.
Đôi môi Tống Lão Căn run lên.
Trong lòng ông rất rõ ràng!
Chỉ là không dám đối mặt mà thôi. Người già rồi luôn muốn con cháu đầy đàn, một đứa cũng không nỡ bỏ, huống chi còn là trưởng tử đích tôn?