Mục lục
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, ngay sau đó, Diêu lão gia tử nặng nề thở dài một hơi, bắt đầu khuyên nhủ: "Nói đến Hiển ca nhi… Hắn vẫn là ngoại sanh ruột thịt của ta, sao ta có thể trơ mắt nhìn hắn trở nên hư hỏng chứ? Nghĩ lại cách đối nhân xử thế của Hiển ca nhi những năm qua, quả thực vẫn còn một số khuyết điểm. Cũng may là bây giờ hài tử này chỉ mới hai mươi tuổi đầu, vẫn có thể sửa đổi, hai lão già chúng ta cũng cố gắng một chút, biết đâu sau này lại là tấm gương tốt thì sao?"

Tống Lão Căn rất muốn nói, tôn tử này của ông căn bản không xấu.

Nhưng dĩ nhiên là không có mặt mũi nói ra điều đó.

Chỉ có thể cắn răng nói: "Chắc chắn có thể làm tấm gương tốt, hiện giờ Đại lang cũng mới trộm đồ một lần thôi…"

Diêu lão gia tử suýt chút nữa trợn trắng mắt.

Nội tôn và ngoại sanh không giống nhau, vậy nên ông ấy cũng không dám trực tiếp mắng Tống Hiển.

"Lão huynh, ông nói như vậy là không đúng, trước đây hắn không trộm đồ là bởi vì hắn muốn cái gì, ông lập tức cho cái đó. Nhà ở, tiền bạc, mọi thứ đều không thiếu, chỉ những thứ ông không cho, hắn mới trộm…" Diêu lão gia tử lại nói.

Ngươi có nghĩ, nhưng phải suy nghĩ kỹ càng một chút. 

Tống Lão Căn nghiến răng. 

"Hiện tại, hắn đã mất căn nhà, mấy ngày nay lao động cực nhọc, công việc ở phường nhuộm hẳn là cũng quẳng đi thôi." Diêu lão gia tử lại nói.

"..." Trong lòng Tống Lão Căn rất phức tạp.

Ý ông ấy là, tôn tử của ông đã hai bàn tay trắng, vậy nên sau này…. Sẽ tiếp tục trộm cắp sao?

Không thể nào! Tuyệt đối không có chuyện như vậy! 

Nhưng không hiểu tại sao, lúc này Tống Lão Căn không hề tự tin.

Ỉu xìu. 

"A gia, người nhìn ca ca ta và những đệ đệ còn lại đi, bọn họ đều là hài tử có nhân cách tốt." Tống Anh nhẫn tâm nói.

Tống lão gia tử thiếu chút nữa không kìm được mà lấy khay đập vào đầu nàng. 

...

Tống Anh cảm thấy mình nói đủ rồi nên đi ra phía sau giúp nương nàng làm việc.

Ở lại chưa đến một canh giờ, bằng hữu và họ hàng thân thích đều lần lượt rời đi, bao gồm cả Đại Diêu thị và Diêu lão gia tử. 

Nhưng việc kinh doanh trong tiệm không hề lắng xuống. 

Ngày đầu tiên giảm giá 30%, ưu đãi này cũng xem như khá lớn nên đã thu hút không ít người.

Tuy nhiên, bữa sáng dù sao cũng là bữa sáng, trước giờ trưa, Quan đại nương thông báo với mọi người sẽ ngừng bán canh thịt và bánh bao, mời mọi người ngày mai ghé lại sớm. 

Vẫn có không ít người vô cùng tiếc nuối rời đi.

Trước khi nấu bữa trưa, Tống Anh và cha nương tính toán thu nhập sáng nay một chút. 

Vẫn là ngay trước mặt Tống Lão Căn, thật ra Tống Anh muốn cha nương phân ra rõ ràng, nhưng lúc này, hai người bọn họ căn bản không muốn tránh né Tống Lão Căn, một mặt muốn chứng tỏ bản thân, một mặt sợ Tống Lão Căn cảm giác  mình chính là người ngoài.

Tối hôm qua đã chuẩn bị nhân bánh bao và nhào bột mì trước, thậm chí còn nặn trước một ngàn cái bánh bao.

Sau khi khai trương khoảng hơn hai canh giờ, đằng trước có nàng và người trong nhà nên Nguyễn thị, Quan đại nương và bà lão câm đều ở đằng sau nặn bánh bao, tốc độ của các nàng rất nhanh, hơn nữa còn nặn bánh bao rất đẹp, dựa theo tính toán của nàng thì mỗi phút bọn họ nặn bảy tám cái bánh bao cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên còn phải bận bịu với bánh chẻo áp chảo và bánh bao chiên, dù có thêm sự hỗ trợ của nàng thì tổng số bánh bao bán được cũng chưa đến 5000 cái, bao gồm cả bánh bao làm từ tối qua. 

Bánh chẻo áp chảo và bánh bao chiên tương đối đắt, rất nhiều người chỉ muốn nếm thử trước mùi vị mà thôi, vậy nên bán được ít hơn, khoảng 1600 cái. 

Ngoài ra còn có canh thịt và cháo. 

"Nhiều tiền đồng vậy sao? Đều là hôm nay kiếm được ư?" Nguyễn thị nhìn chiếc hộp lớn đựng tiền mà không thể tin nổi: "Hôm nay vẫn chưa thuê thêm người đâu…" 

Bởi vì không biết việc buôn bán thế nào nên không dám thuê thêm người. 

Nhưng hôm nay bận rộn tới mức tay bà ấy không có lúc nào ngừng lại, vậy mà vừa rồi còn có người chưa mua được! 

Với tình hình như vậy, sau này hẳn là bà ấy nên thuê thêm một hai người chuyên môn làm bánh bao, nhưng mà thuê thêm người thì cũng tốn nhiều tiền công hơn, vậy nên bà ấy vẫn phải cân nhắc thêm. 

"Đều là tiền đồng, nhìn thì nhiều nhưng trên thực tế cũng không biết được bao nhiêu." Tống Kim Sơn cũng hơi căng thẳng, mọi người bắt đầu đếm tiền. 

Đếm tới đếm lui...

"Hơn 6600 văn??"

Người tới mua bánh bao đều trả tiền đồng! 

Trán Tống Kim Sơn đổ đầy mồ hôi: "Hôm nay đã giảm giá 30%, nếu không giảm thì sao? Một ngày có thể kiếm được gần 10 lượng ư? Không thể tin nổi…"

"Phu quân, chúng ta vẫn chưa trừ tiền vốn đi mà, tiền vốn cũng nhiều lắm…" Nguyễn thị vội vàng nói. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK