Giờ phút này, thậm chí những người khác còn không dám thở.
Bọn họ dám trách mắng một tiểu tiên từ dưới hạ giới lên nhưng lại không dám làm khó dễ Thương Vi thần quân.
Dù sao thì Thương Vi thần quân này cũng không tầm thường, không chỉ có thực lực mạnh mẽ mà còn giữ nhiệm vụ trấn áp sông Thiên Hà.
Nếu hắn có gì bất trắc thì e rằng nước sông Thiên Hà sẽ dâng cao.
Đến lúc đó, cho dù có ở trong động phủ thì cũng bị nhấn chìm.
Nếu chỉ bị ngập thì không có gì đáng nói.
Tuy nhiên, nước sông Thiên Hà không phải là nước bình thường dưới hạ giới.
Mấy gáo nước, mấy thùng nước thì không phải vấn đề lớn.
Nhưng nếu nước sông cuồn cuộn tràn tới đây thì trận pháp của động phủ hoàn toàn không chịu nổi, những bảo bối được gieo trồng bên trong đều sẽ bị úng nước.
Cho dù là thần tiên thì cũng phân theo ngũ hành.
Trên trời có không ít thần tiên hệ hỏa, nếu nước sông Thiên Hà thật sự tràn tới đây thì bọn họ hoàn toàn bó tay.
Tất nhiên, con sông này không phải chỉ do một vị thần tiên duy nhất là Thương Vi chưởng quản.
Nhưng phân thân của hắn đang trấn giữ dòng sông, nếu hắn biến mất thì khó tránh khỏi phiền phức một thời gian, thật sự không dễ tìm được người có thể thay thế.
Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Phạn U thần quân.
Y bị mất hết thể diện, nhưng chuyện này cũng không quan trọng với y, điều y để ý chính là nữ nhân này.
Rốt cuộc có lai lịch gì? Sao có thể khiến Thử Viêm bình tĩnh lại?!
"Chẳng lẽ đầu óc của sư đệ cũ của ngươi không được tốt lắm? Sao mới bị k.ích th.ích một chút mà đã ngây ngốc rồi?" Tống Anh mở to mắt hỏi.
"Chớ cười nhạo y.
Y sinh ra đã như vậy, sống được cũng không dễ dàng gì." Thương Vi nghiêm túc nói.
Nghe thấy lời này của hắn, Tống Anh cũng sửng sốt, sau đó không nhịn được mà bật cười ha ha.
Phạn U âm trầm liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó phất tay áo rời đi.
Tống Anh cau mày: "Đúng là đồ hèn nhát! Có bản lĩnh thì đánh một trận đi!"
Nàng không sợ Phạn U.
Bây giờ để lại cho y một cái mạng chó không phải bởi vì nàng lương thiện mà là nàng vẫn còn việc khác chưa làm xong, tạm thời phải khiêm tốn, tránh rút dây động rừng.
Mà giờ phút này, sau khi rời đi, tay chân Phạn U lạnh băng, trong đầu y chợt hiện lên biểu cảm cuối cùng của Chúc Huỳnh năm đó.
Chán ghét, ruồng bỏ, trào phúng và lạnh lùng như thể nhìn thấy thứ gì đó ghê tởm.
Mà bây giờ, ánh mắt như vậy lại xuất hiện một lần nữa trên người một nữ tử loài người thành tiên.
Là nàng sao?
Không thể nào.
Khi đó, Chúc Huỳnh đã hồn phi phách tán.
Chính mắt y nhìn thấy, đương nhiên không thể nào là giả được.
Những năm gần đây, không có một khắc nào y không bị tra tấn.
Nghĩ đến Chúc Huỳnh, nghĩ đến biểu cảm cuối cùng của nàng, không phải trong lòng y không hối hận, nhưng không phải hối hận vì mình đã làm những chuyện đó mà là hối hận vì kết quả không như y mong muốn.
"Vì sao thần quân phải nhường nhịn Thương Vi thần quân như thế? Tuy rằng thực lực của Thương Vi thần quân không yếu nhưng thần quân cũng không kém hơn hắn mà? Hai người đều kế tục Phác Ảnh Thiên tôn, sao hắn nói đuổi người đi thì người đã..." Thị đồng bên cạnh hầm hừ, nói được một nửa thì chợt cảm thấy bản thân hơi mạo phạm nên lập tức sửa lời: "Thần quân, hay là tiểu tiên giúp người dạy dỗ cô nương kia một chút?"
"Nàng rất giống nàng ấy." Phạn U thần quân không đầu không đuôi nói một câu.
Thị đồng sửng sốt, không hiểu lắm.
Phạn U nở nụ cười tự giễu.
Chuyện năm đó, dù y có trăm sai ngàn sai nhưng y vì cái gì chứ? Còn không phải vì Chúc Huỳnh sao? Nếu nàng chịu liếc mắt nhìn y một cái thì y đã không dùng cách như vậy rồi!
Cái gì mà hảo hữu tri kỷ ngàn tốt vạn tốt, có thể uống rượu, nói chuyện phiếm, có thể cùng bay lượn nơi chân trời, nhưng lại tuyệt đối không thể tiến thêm một bước nữa!
Y có chỗ nào không tốt?
Khi đó, y chỉ nghĩ rằng nếu Yêu giới không còn nữa thì Yêu Đế là nàng phải làm sao.
Y còn nghĩ, nếu nàng không còn tu vi, lại bị y phong ấn ký ức thì có thể làm lại từ đầu với y hay không?