Nguyễn thị thấp thỏm trong lòng, nhìn cửa hàng này, không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Một năm 30 lượng... Chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Có khi nào không kiếm đủ tiền thuê luôn không?" Nguyễn thị vô cùng lo lắng, xung quanh đều là cửa hàng lớn, không thể xem là buôn bán nhỏ được.
Gần đây có một con sông lớn nối liền hai miền nam bắc, nhiều thương nhân sẽ đến đây mua bán hàng hóa nên ở đây cũng có không ít tiệm rượu.
Ngoài tiệm rượu còn có tiệm tạp hóa bán đặc sản của vùng thành Dung.
Đa phần những cửa hàng ở đây đều là những gian nhà nhỏ một tầng nằm cách đó không xa chứ không phải nhà lầu hai tầng thế này...
"Nếu nương làm theo lời con thì kiếm tiền không khó đâu. Hơn nữa, chúng ta không chỉ bán đồ ăn sáng mà còn xào rau nữa mà?" Tống Anh cười một tiếng, "Gian nhà nhỏ bên kia thật sự không đủ chỗ đâu."
Nguyễn thị hoảng hốt: "Tính như vậy thì một tháng cũng kiếm được ít nhất gần 3 lượng bạc..."
Vậy một ngày kiếm được bao nhiêu? 100 văn?
Đừng nói là Nguyễn thị, ngay cả Tống Kim Sơn cũng cảm thấy mình đang bước đi trên lưỡi dao.
"Thuê cũng đã thuê rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cha nương vẫn nên nhanh chóng đặt mua đồ tốt đi!" Tống Anh cũng không an ủi bọn họ.
Áp lực cũng là động lực, gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói.
"Đúng vậy, chúng ta cứ làm thử một năm xem sao, nếu không được thì sang năm không thuê nữa." Tống Kim Sơn thành thật nói.
Nguyễn thị không nói thêm gì nữa, hai phu thê dè dặt đi dạo quanh căn nhà hai tầng này mấy vòng.
Theo kế hoạch của Tống Anh, hai tầng lầu có thể kê được tổng cộng bốn mươi cái bàn bốn chỗ mà vẫn rộng rãi, phòng bếp nằm ở hậu viện, hậu viện không lớn lắm nhưng phòng bếp không hề chật chội chút nào.
Chỉ thuê một mình Quan đại nương thì không đủ, ít nhất cũng phải có một bà tử phụ trách rửa sạch chén đũa mà khách đã dùng.
Hai phu thê Tống Kim Sơn bắt đầu mua vật dụng dùng hàng ngày, còn Tống Anh thì đến Tống gia một chuyến, tìm Tam thúc Tống Dần Sơn.
Nàng nhờ Tống Dần Sơn làm một đống khay.
Tống Dần Sơn nghe vậy thì hơi sửng sốt: "Nhị tẩu thuê cửa hàng nhanh như vậy sao? Có chọn cửa hàng nằm ở vị trí tốt không?"
"Tam thúc yên tâm, cha ta cũng đi cùng, bọn ta đều rất hài lòng về vị trí của cửa hàng." Tống Anh đáp rồi nói tiếp: "Gần đây Tam thúc có rảnh không? Cửa hàng của cha nương ta cần khoảng hai trăm cái khay, kích cỡ và cấu tạo không cần quá phức tạp, chỉ cần khắc lên trên bốn chữ ‘Tiệm ăn Tống gia’ là được. Nếu người tiện thì phải làm phiền người rồi, một cái khay này giá 5 văn tiền..."
"Lời này quá xa lạ rồi! Cha ngươi là Nhị ca ta, làm cho hắn mấy món đồ chẳng phải là hiển nhiên sao!" Tống lão Tam vừa nghe thấy vậy thì hơi không vui.
Tiêu thị đúng lúc đi tới.
Nhất thời sắc mặt kém đi.
Nhưng bà ta không tiện phản bác lời mà nam nhân nhà mình nói, chỉ nói: "Qua nửa năm nữa, Thắng ca nhi nhà ta sẽ mười sáu tuổi, rất nhiều nam oa mười bảy, mười tám tuổi đã thành thân rồi, còn chúng ta bây giờ vẫn chưa xây nổi một căn nhà..."
Sắc mặt Tống Dần Sơn thay đổi, trừng mắt nhìn Tiêu thị một cái.
Tiêu thị quả thực rất ngại mở miệng với chất nữ, nhưng người ta đã nói sẽ trả tiền mà mình lại từ chối thì chẳng phải là đồ ngốc sao!?
"Nhị chất nữ, tay nghề của Tam thúc ngươi rất tốt, ta thấy trong thôn không có ai giỏi hơn hắn đâu. Ngươi cứ yên tâm giao việc này cho hắn, cứ dựa theo giá mà ngươi nói... để hắn làm thêm mấy cái cho ngươi, ngươi thấy có được không?" Tiêu thị vội vàng nói.
Tống Anh nheo mắt.
Làm thêm mấy cái...
Lời này không hề rộng lượng chút nào nhưng Tiêu thị chịu đưa thêm đã là không tệ rồi.
"Được." Tống Anh gật đầu, "Tam thúc, ta đưa trước cho người một nửa để đặt cọc, đến khi làm xong thì đưa nốt nửa còn lại. Người cũng không cần khách khí đâu, tiền này xem như... để mua quần áo mới cho mấy đệ đệ trong nhà. Ta nghe Tứ thúc nói ba tiểu tử này đều không có vớ và trung y lành lặn. Đến tuổi này rồi cũng nên ăn mặc chỉn chu một chút, nếu không người khác nhìn vào lại cho rằng Tống gia ta nghèo khó, bà mối cũng không dám tới cửa, người thấy có đúng không?"