Tống Anh không có lý do gì để phản bác lời này của Hoắc Triệu Uyên, bởi vì sự thật chính là như thế.
Nếu Thẩm Sóc Dương kia là người hiểu đạo lý đúng như lời Hoắc Triệu Uyên nói thì sau khi nghe tường tận chuyện này từ đầu đến cuối, hắn sẽ không trách cứ Hoắc Triệu Uyên lạnh nhạt vô tình, thậm chí còn trách tỷ tỷ hắn không hiểu chuyện.
"Vậy ngươi đã tu luyện chưa?" Tống Anh chuyển sang chuyện khác.
"Chưa." Hoắc Triệu Uyên đáp.
Hắn sợ bản thân đột ngột phi thăng.
"Tu luyện một chút cũng không sao đâu.
Ngươi hạ phàm là để hoàn thành đại sự mà.
Nếu đại sự này chưa được hoàn thành thì chắc hẳn bên trên sẽ không gọi ngươi về đâu.
Yên tâm đi!" Tống Anh nở nụ cười tự tin.
"Sao ngươi biết?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy bất thường.
"Thần tiên nói." Tống Anh thẳng thắn trả lời.
"Không phải thần tiên bị đè dưới núi Ngũ Chỉ sao?" Hoắc Triệu Uyên cười nói, sau khi nói xong lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó rồi nhìn chằm chằm Tống Anh: "Ngươi đừng nói với ta rằng mấy người này thật sự bị ngươi nhốt lại đấy nhé?!"
"Không có.
Không biết có phải thần tiên được làm từ bùn hay không mà khi ngâm vào nước thì tan biến không thấy đâu nữa.
Mệnh bọn họ dễ chết như vậy cũng không thể trách ta được." Tống Anh lập tức xua tay, "Nếu ngươi thành tiên thì có lẽ cũng không khác là bao.
Nếu ngoan ngoãn ở trên trời thì có thể sống thọ cùng trời đất, nhưng nếu hạ phàm thì chưa chắc."
Nếu hắn có cách thì hắn sẽ không thèm làm thần tiên thần thánh gì đó.
Nghĩ như vậy, Hoắc Triệu Uyên đột nhiên cảm thấy trước đây mình đã nghĩ sai rồi.
Nếu không tu luyện, với thân phận người phàm của hắn mà muốn tìm cách thì sẽ rất khó.
Hoắc Triệu Uyên im lặng không lên tiếng.
Mấy ngày nay, dê trong thôn trang đã được cắt lông xong hết.
Sau đó, Tống Anh thuê phụ nhân xung quanh thôn trang tới rửa sạch lông dê.
Rửa lông dê cũng phải có kỹ thuật, nước dùng để rửa không được quá nóng, cũng không được quá lạnh, thậm chí thời gian ngâm nước còn không được quá dài.
Lông dê mùa đông vừa mềm vừa ấm, sờ vào vô cùng thoải mái, sau khi rửa sạch thì đương nhiên phải phơi khô.
Lúc này, khắp thôn trang đều phơi lông dê, cảnh sắc vô cùng độc đáo.
Còn về đàn dê, bây giờ chúng nó đều đi vào trong lều ấm trú đông rồi.
Mấy ngày nay gió lớn, chỗ này lại rộng rãi, tốc độ phơi khô cũng rất nhanh.
Sau đó là công đoạn nhuộm màu và se sợi.
Ba đại nam nhân kia không phải người ăn không ngồi rồi nên sau khi làm hết những việc này giúp Tống Anh thì đều rời đi hết, chỉ còn lại một mình Cố Minh Bảo ở cùng nàng.
Cố Minh Bảo muốn mua trước một lượng bao tay lông dê nên lúc này nhìn chằm chằm thợ nhuộm làm việc.
Không phải cái gì Tống Anh cũng biết, công việc nhuộm màu đương nhiên phải giao cho thợ chuyên nghiệp làm.
Toàn bộ thợ chính của một phường nhuộm lớn ở kinh thành bị nàng thuê hết tới đây, được trả đủ tiền thì làm việc rất nhanh nhẹn.
Đại bá nàng làm thợ nhuộm nên nàng cũng biết nghề nhuộm ở thời đại này không dễ làm, có rất nhiều người muốn học nghề.
Đến triều Đại Định, kỹ thuật nhuộm màu đã được hoàn thiện.
Màu sắc được chia thành khoảng chín màu, nhưng nếu phân theo mức độ đậm nhạt thì có thể lên đến mấy trăm màu.
Tống Anh chỉ chọn năm màu phổ biến để nhuộm gồm lam nhạt, vàng nhạt, đỏ đậm, lam đậm và màu yên chi*.
* Màu yên chi: màu của phấn thoa mặt của phụ nữ ngày xưa, tạm hiểu là màu hồng
Người xưa có cách gọi khác để chỉ màu sắc nên Tống Anh thật sự không phân biệt được rõ ràng, phải nhờ Cố Minh Bảo giúp nàng.
Nàng và Cố Minh Bảo làm việc chẳng phân biệt ngày đêm.
Vào rằm tháng giêng, đợt bao tay lông dê và vớ lông dê đầu tiên đã được hoàn thành, cũng không nhiều lắm, chỉ có hai mươi đôi.
"Ta không thể mua hết sao? Tống tỷ tỷ, ta có tiền mà!" Cố Minh Bảo tỏ vẻ lên án.
Nàng ấy muốn tặng rất nhiều người, tổ phụ, ca ca, cữu cữu, cữu mẫu và rất nhiều biểu ca, biểu tỷ của nàng ấy.
Hai mươi đôi này còn không đủ dùng!
Tống Anh quá tàn nhẫn, thứ tốt như vậy mà chỉ cho phép nàng ấy mua hai đôi!