Trên khuôn mặt trông có vẻ lạnh lùng Hoắc Triệu Uyên hiện lên chút ý cười.
Hắn nhìn Tống Tuân, sau đó hỏi: "Việc học của Đại cữu ca dạo này thế nào? Ta nhớ trước đây ở thành Dung từng cho người sao chép không ít hồ sơ ở địa phương gửi cho ngươi.
Những thứ đó có giúp ích được cho ngươi không? Nếu có ích thì ngày mai ta lại sai người mang tới đây thêm."
Hắn nghe nói phạm vi ra đề trong kỳ thi rất rộng, cũng có rất nhiều đề thi về xử án.
Tống Tuân chưa từng tiếp xúc với những thứ này, vậy nên hắn nghĩ mình có thể giúp đỡ được đôi chút.
Tống Tuân nghe vậy thì hơi do dự.
Hắn quả thực không hiểu biết nhiều về phương diện này.
Việc phá án đòi hỏi phải tích lũy kinh nghiệm qua nhiều năm, quan trọng hơn là phải đọc nhiều hồ sơ vụ án của những năm trước.
Các hiệu sách cũng có những cuốn sách về lĩnh vực này, nhưng chúng đều là những kiến thức cơ bản mà ai cũng có thể mua và đọc được, trong khi đề thi nhất định sẽ đưa ra câu hỏi hóc búa hơn...
Có thể xem được ghi chép của những vụ án có thật là chuyện cực kỳ tốt đối với hắn.
Nhưng mà...
Tống Tuân nhìn Hoắc Triệu Uyên, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Đa tạ Vương gia, nhưng chuyện nhỏ thế này không dám làm phiền Vương gia."
"Không phiền.
Ngày mai ta sai người mang tới cho huynh." Hoắc Triệu Uyên hoàn toàn không nghe lời hắn.
Trong lòng Tống Tuân cứng lại.
"Hôm qua muội muội ta tiến cung du ngoạn lại trúng độc trở về.
Hôm nay Vương gia đã điều tra rõ mọi chuyện là thế nào chưa?" Tống Tuân nghiêm mặt hỏi.
Nếu không phải Hoắc Vương gia đẩy muội muội hắn ra làm lá chắn thì Tống Anh sẽ không phải vào cung dự tiệc.
"Quả thực là ta tới để nói về chuyện này." Hoắc Triệu Uyên đứng lên, "Hoàng hậu nương nương đã phán định chuyện hôm qua rồi, nói là do một cung nữ trong cung ái mộ ta nên mới làm ra chuyện này..."
"Tuy rằng ta cũng không tin đây là sự thật nhưng Hoàng hậu nương nương đã cho một lời giải thích nên ta cũng không tiện tiếp tục truy cứu..." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.
Nghe thấy lời này, giọng của Tống Tuân lạnh đi: "Vậy phải để Tống Anh chịu ấm ức sao!?"
"Thật ra cũng không phải.
Tuy không thể công khai định tội người nọ nhưng lòng ta biết rõ chuyện này do ai ra tay.
Bây giờ người này đã bị cấm túc, còn mấy ngày nữa sẽ diễn ra cung yến đêm giao thừa, đến lúc đó, đương nhiên nàng ta sẽ phải lộ diện.
Trước mặt mọi người, dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân*." Hoắc Triệu Uyên nói tiếp.
* Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: dùng cách của người đó để đối phó lại người đó
Tống Tuân nghe thấy vậy thì trong lòng thoải mái hơn rất nhiều: "Làm phiền Vương gia."
"Không cần.
Dù sao thì Tống Anh cũng là thê tử của ta, nàng bị ấm ức, ta đương nhiên phải làm chủ cho nàng." Hoắc Triệu Uyên nhìn chằm chằm Tống Tuân, nói.
Tống Tuân cau mày.
Cảm thấy trong lòng khó chịu.
"Vương gia nói đùa rồi.
Muội muội ta gả cho Hoắc Nhung, nếu có thể chứng minh thân phận của Hoắc Nhung ở quê là Vương gia thì Tống gia ta sẽ thừa nhận chuyện này.
Nhưng sự thật là Hoắc Nhung là người thôn của Hạnh Hoa, không thể nào là cùng một người với ngài được đúng không?" Tống Tuân nói.
Trong lòng hắn cũng có phần oán hận.
Tống Anh chủ động gả cho một thân phận khác của Hoắc Triệu Uyên nên chuyện này đương nhiên không thể trách Hoắc Triệu Uyên được.
Nhưng trước đó, ngài ấy đã quay về rồi!
Người cũng đã quay về mà còn giấu giếm toàn bộ Tống gia.
Mặc dù không hề giấu giếm Tống Anh, nhưng hắn cũng không rõ Hoắc Vương gia này có lợi dụng thân phận quyền quý để ép Tống Anh không được hòa li hay không.
"Đại cữu ca đang trách ta không cho nàng một danh phận đúng quy cách sao?" Hoắc Triệu Uyên cảm thấy rất oan uổng, chỉ biết cười khổ: "Huynh có điều không biết, trước đây ta đã từng bày tỏ chuyện này với nàng nhưng đã bị lệnh muội từ chối rồi."
"Lệnh muội nói nàng muốn cầu tiên vấn đạo, ở bên ta sẽ làm trì hoãn chuyện này."
"Nếu Đại cữu ca có rảnh thì nói tốt vài câu giúp ta nhé?" Hoắc Triệu Uyên mặt dày nói thêm.
"..." Tống Tuân ngây người, "Không thể nào?"
Tống Anh ghét bỏ Hoắc Triệu Uyên cản trở con đường cầu tiên vấn đạo của nàng?!
"Tại hạ bảo đảm, nếu lệnh muội đồng ý làm Hoắc Vương phi danh chính ngôn thuận thì ta sẽ lập tức cho người mang tam môi lục sính* đến hạ lễ, một lần nữa dùng kiệu lớn tám người khiêng nàng vào cửa!"
* Tam môi lục sính: còn được gọi là "tam thư lục lễ", là phong tục và lễ nghi cưới hỏi truyền thống của người Trung Quốc, gồm Sính thư (thư đính hôn), Lễ thư (danh sách sính lễ), Nghênh thân thư (thư chào đón cô dâu mới, dùng khi đón dâu) và Lễ Nạp Thái (nhà trai mời bà mối đến nhà gái ngỏ lời cầu hôn), Lễ Vấn Danh (nhà trai nhờ bà mối hỏi tên, ngày sinh của cô dâu để xem hai bên có phù hợp để kết hôn không), Lễ Nạp Cát (lễ đính hôn), Lễ Nạp Chinh (nhà trai gửi sính lễ đến nhà gái), Lễ Thỉnh Kỳ (nhà trai chọn ngày lành tháng tốt làm ngày cưới), Lễ Nghênh Thân (lễ đón dâu)