Nàng không có bản lĩnh lên núi trộm tiên thảo, lỡ như nam nhân này bị hù chết thì phiền phức lắm.
Vì vậy, trông coi một bộ xương khô nhàn nhã hơn nhiều, vài chục năm sau, nhân sâm tinh chôn cất nàng, có tiểu yêu quái che chở, ngay cả côn trùng cũng không dám đến gần, không đến nỗi chết không toàn thây, thật là tốt.
Hoắc Lâm không biết lúc này suy nghĩ của Tống Anh đã bay đến nơi nào rồi.
Nó vẫn đang vui vẻ, đặc biệt muốn đến mộ phần của cha mình để dập đầu vài cái.
Sở dĩ nó muốn hỏi về việc tái giá thực ra cũng là do Xuyên Tử nói rằng nương nó quá trẻ tuổi, sau này chắc chắn không thủ tiết được nữa, hơn nữa, trước đây quả thực có bà mối tới nhà bọn họ.
Tái giá không quan trọng, quan trọng là nó có thể đi cùng nương nó hay không.
Nương nó sẽ không bao giờ lừa nó, nếu hiện giờ nương nói không tái giá thì chắc chắn sẽ không làm vậy!
Tốt quá rồi! Nó không cần phải chuyển chỗ ở nữa!
Hoắc Lâm vui vẻ tiếp tục ăn cơm, ăn xong thì tiếp tục làm bài tập cùng Tống Đạt và Tống Võ, Tống Anh đã lâu không kiểm tra bài vở của mấy đứa nhỏ nên cũng nhìn bọn chúng một lúc.
Tiến bộ rất lớn.
Tống Đạt vốn đã có căn bản, lại không đần độn nên là người học được nhiều nhất trong ba người. Nhân sâm tinh là linh vật. thông minh nhất nhưng do trước đây không biết chữ nên chậm hơn một chút, nhưng khi đã có nền tảng vững vàng, e rằng Tống Đạt cũng không giỏi bằng nó.
Tống Võ khá chăm chỉ, cũng đang cố gắng để theo kịp Tống Đạt và Hoắc Lâm.
Ba đứa nhỏ thường xuyên thảo luận bài học với nhau, còn có thể cạnh tranh với nhau, quả thực rất tốt.
Bài tập gần đây đã được đặt trước mặt Tống Anh, nàng dựa vào tình hình mà thưởng bông hồng nhỏ.
Dạy ba đứa nhỏ học bài xong, sau đó là đến Ngưu Đại Lực.
Ngưu Đại Lực quá khỏe, Tống Anh sợ nàng ấy không kiểm soát được sức lực của mình nên giao cho nàng ấy một nhiệm vụ, đó là… xỏ kim.
Hai ngày tới, chắc là Tam Nha sẽ đến học thêu hoa với nàng, đến lúc đó hai nàng có thể làm bạn với nhau.
Nhưng trình độ của Ngưu Đại Lực vẫn còn kém lắm.
Đôi mắt trâu to lớn nheo lại bằng mắt gà chọi, tay cầm kim run rẩy không ngừng, sau một khắc mới xỏ qua được lỗ kim, chỉ như vậy thôi mà mệt đến mức trên mặt đổ đầy mồ hôi.
Người không biết còn tưởng rằng Tống Anh đang hành hạ nàng ấy.
Thật là oan uổng.
"Đại tỷ, tỷ cứ để ta đi bổ củi còn hơn!" Ngưu Đại Lực cảm thấy rất khổ sở.
"Cả bức tường củi ở hậu viện không phải đều do ngươi làm sao? Nhà chúng ta còn thiếu củi à?" Tống Anh không nói nên lời, "Mấy ngày trước ta hơi bận, hôm nay mới về nhà được, ta thấy nhà chúng ta khác hẳn."
"Mấy hôm nay ngươi ở nhà đã làm gì? Kể cho ta nghe một chút đi." Tống Anh khoanh tay trước ngực, trông vô cùng hùng hổ.
"Làm việc ạ?" Ngưu Đại Lực vô tội nhìn Tống Anh, "Bổ củi, giã gạo, xay đậu, à đúng rồi, ta còn cho gà vịt ăn rồi hái một ít trái cây ở hậu viện, Lâm ca nhi nói muốn ăn mứt hoa quả, ta không biết làm nên đi hỏi người khác, học được hai ngày…"
Ở hậu viện nhà nàng, các loại cây ăn quả như đào, mận, lê, lựu đều đã lớn, năm nay bắt đầu ra quả.
Bây giờ cũng đã có một số quả lục tục chín.
Tống Anh nhìn Ngưu Đại Lực cần mẫn mà thở dài.
"Đậu mà ngươi xay đủ cho nhà chúng ta ăn cả một tháng rồi, còn gạo thì… Sức lực của ngươi quá lớn, ngươi không nhận ra rằng hầu hết gạo đã bị ngươi giã thành bột nhão rồi sao? Sắp đến mùa thu hoạch rồi, nếu như ngươi không kiểm soát được sức lực của mình thì đến lúc đó, ta tuyệt đối không dám để ngươi làm công việc này nữa đâu."
Đều là lương thực cả…
Tống Anh thực sự đau lòng.
Ngưu Đại Lực nghe xong, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
Vì biết nàng ấy là một con trâu nên khi nhìn thấy hành động này, Tống Anh chỉ cảm thấy như bị sấm sét trên trời quang đánh ngang trán, suýt nữa thì cả người cháy đen.
"Trước đây ngươi nói với ta rằng đã từng làm rất nhiều công việc, người chủ cũ của ngươi… thế nào rồi?" Tống Anh rất tò mò, không biết những người đó có bị tức chết không.