Mục lục
Dựa Vào Làm Ruộng, Ta Có Gia Tài Bạc Triệu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nha hoàn nhìn Tống Hoan, trong lòng không rét mà run: "Nhị phu nhân, vậy... vậy Cố tiểu thư thì sao? Không phải Cố tiểu thư đi cùng Tống Anh sao? Lỡ như làm Cố tiểu thư bị thương thì phải ăn nói thế nào với Trung Quốc Công?"

"Đâu tới lượt ta ăn nói với ông ta! Sau khi Cố Minh Bảo vào kinh đã khiến bao nhiêu người đố kỵ? Làm sao biết được do ta ra tay chứ? Hơn nữa, chẳng phải bảo Liêu Tam gia giải quyết sạch sẽ chuyện này là được rồi sao? Hai người kia ra ngoài không chịu dẫn theo nhiều nha hoàn và bà tử, có gặp chuyện cũng là đáng đời!"

Nghe thấy lời này, nha hoàn lập tức hiểu rõ.

 

Chỉ đáng thương cho Cố tiểu thư kia, tuổi còn trẻ mà đã phải mất mạng.

 

Mỗi lần ra ngoài, Cố Minh Bảo đều phải dẫn theo cả đống người.

Lần này có thể thoải mái hơn hoàn toàn là nhờ Hổ Doanh Doanh đã thể hiện sự anh dũng của bản thân.

 

Sau khi chứng kiến bản lĩnh của nàng ấy, hạ nhân của Cố gia đâu còn gì để lo lắng nữa?

Tuy nhiên, sau khi đi được nửa đường, bầu trời sáng rực đột nhiên tối sầm, mây đen lập tức cuồn cuộn kéo tới, chỉ thấy trong phạm vi mấy chục thước xung quanh Tống Anh bất chợt có mưa to tầm tã trút xuống.

 

Xe lừa của Tống Anh dù sao cũng có mái, không đến mức bị mưa xối ướt, nhưng nàng không rõ vì sao đang yên đang lành mà trời lại đổ mưa?!

Cố Minh Bảo càng bối rối hơn.



Từ sau khi hồi kinh, số lần nàng ấy ra ngoài có thể đếm được trên đầu tay nhưng đã liên tục bị dính mưa hai, ba lần!

Bây giờ là cuối thu, cũng đã qua mùa mưa lâu rồi mà?!

"Tống tỷ tỷ, chúng ta tiếp tục lên đường hay đi đến gốc cây đằng trước trú mưa?" Tống Minh Bảo hỏi.

 

Mưa lớn như vậy, mí mắt của Đại Bạch nhà nàng cũng bị dính lại với nhau, càng không cần nói tới con ngựa hết sức bình thường của Cố Minh Bảo.

Hơn nữa, tiếng sấm cũng lớn, rất dễ khiến ngựa hoảng loạn.

 

Nhưng mà... đứng dưới tán cây trú mưa?

Tống Anh nhìn sấm chớp rền vang trên bầu trời, cảm thấy vẫn không nên làm như vậy thì hơn.

Vận may hôm nay của nàng quá kém, lỡ như bị sét đánh thì phải làm sao?

"Ta có mang hai cái lều lớn, chúng ta dựng lều ngay tại chỗ, khi nào hết mưa rồi đi tiếp.

Lương khô cũng có mang, đủ để ăn uống rất lâu đấy."

Nói xong, Tống Anh lập tức cùng Hổ Doanh Doanh mặc áo tơi nhảy xuống xe, nhanh chóng ra tay.

 

Nàng dựng lều không phải cho bản thân mà là nàng không thể trơ mắt nhìn Đại Bạch bị xối nước được.

 

Nàng và Cố Minh Bảo ngồi với nhau, Đại Bạch và con ngựa kia ở cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì cả.

 

Cố Minh Bảo vừa định xuống xe hỗ trợ thì Tống Anh đã hét lên: "Ngươi ngồi yên ở đó đi, có xuống cũng không giúp được gì đâu."

Đường đường là một Đại tiểu thư, có thể biết dựng lều mới là lạ.

 

Lều này dựng rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã dựng xong xuôi, lại trải thêm ít đệm chăn đơn giản bên trong.

Tống Anh mặc áo tơi nhưng trên người vẫn bị ướt.

Tuy nhiên, trong không gian của nàng cũng có quần áo nên thật ra không cần lo.

 

"Tống tỷ tỷ, làm khó ngươi rồi.

Sớm biết như vậy, ta đã không rủ ngươi ra ngoài." Cố Minh Bảo vô cùng bi thương, "Có phải mệnh của ta không được tốt lắm không? Sao mỗi lần ta ra ngoài, trời đều đổ mưa chứ?"

"Thần mưa trên trời chuyển thế?" Tống Anh cười nói.

 

"Không phải vậy đâu." Cố Minh Bảo bĩu môi, nàng ấy không thích trời mưa.

 

Tâm trạng quá tệ.

 

Trận mưa này giăng kín trời đất, ban đầu còn có sấm sét ầm ầm như có người đang độ kiếp, nhưng bây giờ Tống Anh đã nhận ra có điều không đúng.

 

Thời tiết bây giờ đáng lẽ không có sấm sét.

 

Nàng có cảm giác hình như ông trời thật sự muốn đánh chết nàng.

 

"Húúúú ——" Nàng và Cố Minh Bảo đang ngồi trong lều, vậy mà xung quanh lại vang lên tiếng sói tru.

 

Một tiếng không đủ, ngay sau đó còn có thêm mấy tiếng nữa, âm thanh vô cùng rõ ràng.

 

Toàn thân Cố Minh Bảo run rẩy: "Tống tỷ tỷ!? Sao chỗ này lại có sói? Không phải... Không phải chỗ này gần quan đạo sao?!"

Giờ phút này, Cố Minh Bảo thật sự muốn khóc!

Rốt cuộc hôm nay làm sao vậy!? Lúc nàng ấy từ thành Quan xa xôi đi tới kinh thành cũng chưa từng gặp phải một con hổ hay sói nào! Vì sao sau khi tới kinh thành lại có thể nghe thấy tiếng sói tru ở ngay ngoại thành này chứ?! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK