**********
Chương 104: Không cho phép ức hiếp mẹ
“Ba, hôm nay chú Cường dẫn con với mẹ tới sân chơi chơi đó!” Lâm Thanh Dương không phát hiện ra bầu không khí kỳ lạ giữa những người lớn, cậu bé còn chủ động kể lại cuộc hành trình của bọn họ.
Hà Tuấn Khoa nghe cậu nói vậy thì vẻ mặt càng trở nên lạnh hơn, đôi môi mỏng của hắn cong lên thành một đường con rất mờ nhạt, sâu trong đôi mắt diều hâu ẩn giấu ý cười khinh: “Thật không? Nguyễn Cao Cường, vậy thì tôi phải thành thật cảm ơn anh vì đã có thời gian rảnh rỗi dẫn vợ con con tôi đi chơi.”
Nụ cười trên khuôn mặt của Nguyễn Cao Cường cũng đã không giống với lúc nấy, không quan sát kĩ lưỡng thì sẽ không phát hiện ra nụ cười của anh ta chẳng có chút nhiệt độ nào cả, anh ta giả vờ tỏ ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Cái gì? Anh nói bọn họ là vợ và con trai của anh ư?”
Anh ta híp mắt lại một chút, vừa nghiền ngẫm vừa nói: “Từ khi nào mà tổng giám đốc Hà đã kết hôn rồi thế, sao tôi vẫn chưa nghe qua nhỉ? Anh… anh còn có một đứa con lớn như vậy rồi?”
Khuôn mặt vô cảm của Hà Tuấn Khoa càng toát lên vẻ lạnh lùng: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, tôi khuyên anh tốt nhất là đừng có nên hỏi quá nhiều” Hắn khựng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh đang chất chứa tia khinh miệt của Nguyễn Cao Cường: “Còn nữa, bọn họ là người của tôi, anh đừng có tự mình đa tình mà đến gần bọn họ nữa” Lời nói này của hắn mang đậm mùi cảnh cáo anh ta Lâm Hương Giang đứng ở một bên nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn hẳn, hàng lông mày của cô nhíu lại, bọn họ là kẻ thù sao? Hà Tuấn Khoa nói với người ta mấy lời này cũng có hơi quá đáng rồi.
Nguyễn Cao Cường cũng chẳng nổi giận mà ngược lại, anh ta còn khẽ cười ha ha một tiếng: “Tổng giám đốc Hà, anh có hơi ác quá không? Muốn gặp bọn họ hay không là quyền tự do của tôi, cũng là tự do của Lâm Hương Giang, đối với phụ nữ không thể quá ràng buộc, nếu không thì sẽ dọa cô ấy sợ bỏ chạy đấy”
Đôi mắt lạnh lẽo của Hà Tuấn Khoa chợt tối sầm lại, hai người bọn hẳn cũng không lên tiếng nữa, chỉ đứng đối diện nhau một cách điềm tĩnh, đứng bên cạnh bọn họ, Lâm Hương Giang cũng có thể cảm thấy sự kiềm chế mãnh liệt.
Bây giờ cô có thể khẳng định rằng bọn họ vốn dĩ đã là kẻ thù rồi, không chỉ đơn thuần là vì cô.
“Anh Cường, cảm ơn anh hôm nay đã đưa chúng tôi đi chơi, anh có chuyện thì xử lý trước đi” Lâm Hương Giang vội vàng mở miệng, cô thầm nghĩ bản thân nên tách hai người bọn họ ra xa trước, trông Hà Tuấn Khoa cứ như là muốn xông vào đánh nhau vậy, cô cũng sợ bọn họ động tay động chân ở ngay tại chỗ này.
Nguyễn Cao Cường từ từ đảo mắt về phía cô, anh ta còn để lộ một nụ cười rất dịu dàng: “Không cần khách sáo, đừng quên chuyện mà cô đã đồng ý với tôi, lần sau gặp lại”
Khi Lâm Hương Giang thấy nụ cười kia của anh ta, cô hoài nghỉ anh ta có phải là đang cố ý nói mấy lời như thế ở trước mặt ở Hà Tuấn Khoa không, cô đã đồng ý với anh ta việc gì chứ?
Nếu như là chuyện công việc, cô chỉ mới nói là cô sẽ cân nhắc, vẫn chưa có đồng ý với anh ta mà!
Khi này, Nguyễn Cao Cường đưa tay ra mà sờ lên đầu của Lâm Thanh Dương: “Lần sau nếu cháu còn muốn đi sân chơi hay là đi chơi ở chỗ khác thì cứ kêu chú, chú có thời gian chơi với cháu.”
Anh ta nói như vậy nói là đang châm chọc Hà Tuấn Khoa rằng cả thời gian đưa con trai hắn đi sân chơi cũng không có sao?
Hà Tuấn Khoa híp mắt, độ cong bên khóe môi lại càng thêm u ám: “Không cần anh phải nhọc tâm, nếu anh đã có thời gian, thì chi bằng tự mình đi tìm một người phụ nữ để sinh con đi”
Nguyễn Cao Cường quay đầu lại rồi giễu cợt với hắn một tiếng: “Nói như vậy là người phụ nữ và con của anh đều là tùy tiện tìm à?”
Anh ta đứng trực diện với hẳn, nụ cười ở trên mặt anh ta cũng rất nhạt, nhưng ý tứ sâu xa: “Hà Tuấn Khoa, nếu như anh không biết quý trọng, hiển nhiên là sẽ có người thay anh quý trọng rồi”
Vừa dứt lời, Nguyễn Cao Cường lập tức xoay người, bước lên xe, sau đó thì anh ta ngẩng cao đầu mà rời đi.
Hà Tuấn Khoa lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe kia đã đi xa, hàng lông mày khí khái của hắn nhíu chặt lại.
“Hoài Vũ, cậu đưa thắng bé lên lầu trước đi” Hà Tuấn Khoa chợt ra lệnh cho người trợ lý đang đứng ở sau lưng hắn.
Không đợi Lâm Hương Giang kịp phản ứng thì bàn tay to lớn của người đàn ông đã nằm chặt lấy cổ tay của cô, hắn kéo cô đi, kế đến là nhét cô vào trong xe.
Lâm Hương Giang còn chưa kịp hoàn hồn, thì hắn đã lên xe ngay sau đó và đóng cửa xe rầm một tiếng.
Xuyên qua lớp cửa kính xe, cô nhìn thấy Hoài Vũ đang cương quyết dắt cậu bé đi, nhưng cậu bé lại không chịu, cậu còn tỏ ra chống đối về phía chiếc xe: “Ba xấu xa, không cho phép ba ức hiếp mẹ con!”
Cô biết Hoài Vũ không dám làm gì với cậu bé, chỉ là nghe theo chỉ thị của Hà Tuấn Khoa mà đưa cậu bé quay về chung cư mà thôi.
“Anh muốn làm gì?” Cô không khỏi cảm thấy tức giận mà trừng mắt trước cái khuôn mặt lạnh lùng kia, trông người đàn ông này cứ như là đang nổi giận vậy.
Thật buồn cười, hẳn tức cái gì chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì hắn có ân oán gì đó với Nguyễn Cao Cường nên hẳn muốn giận cá chém thớt, đổ lên hết người cô sao?
Hà Tuấn Khoa nhìn chằm chằm cô với ánh mắt thâm trầm, hẳn còn mang theo hơi thở hết sức nguy hiểm tiến đến gần cô, sự hung tàn hiện lên ở sâu trong đôi mắt hắn: “Lâm Hương Giang, em xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai? Tôi chưa nói với em là tôi không muốn em tiếp xúc với Nguyễn Cao Cường sao? Em không nghe, lại còn đưa con trai đi chơi với anh ta?”
Lâm Hương Giang bị người đàn ông ép đến bên cửa xe, vốn đĩ không gian không mấy rộng rãi lắm, lúc này lại càng trở nên chật hẹp, không khí cũng trở nên loãng hơn Cô vừa định mở miệng giải thích gì đó, chỉ là cô lại nhanh chóng thay đổi suy nghĩ, có gì mà phải giải thích với hẳn chứ?
Chẳng qua là cùng nhau đi chơi, cũng không phải là chuyện xấu gì.
“Đúng, chúng tôi đi chơi với nhau đấy, anh không có thời gian để đưa chúng tôi đi, vừa hay là anh ta có thời gian, có gì mà không thể chứ?”
“Tất nhiên là không thể! Tôi mới là ba của Thanh Dương, là chồng của em! Không phải là anh ta, Nguyễn Cao Cường!” Mạch đập ở huyệt thái dương của người đàn ông dường như hiện rõ lên, cho thấy bây giờ hẳn nổi giận đến mức nào.
Lâm Hương Giang co rúm lại, cô bị dáng vẻ hiện tại của hắn làm cho dọa sợ, từ khi quen biết hắn cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy hắn như vậy cả “Anh… anh hung dữ cái gì chứ, anh là ba của Thanh Dương, không sai, nhưng giữa chúng ta chỉ là thỏa thuận kết hôn, tôi với anh sớm muộn gì cũng phải ly dị thôi, chuyện của tôi không tới lượt anh quản!”
Lời này của cô càng làm cho sự lạnh lẽo trong đôi mắt của người đàn ông thêm đậm, bỗng dưng hẳn dùng bàn tay nắm lấy cằm của cô, rồi nói với cô bằng giọng điệu u ám: “Không phải tôi quản thì ai quản? Nguyễn Cao Cường sao? Em còn đồng ý với anh ta cái gì?”
“Hay em đồng ý với anh ta là sẽ chuẩn bị ly hôn với tôi, rồi ở bên cạnh anh ta?”
Lâm Hương Giang bị lực bóp mạnh của hẳn làm đau, hốc mắt của cô bắt đầu đỏ ửng lên, trong lòng cô cũng dấy lên cơn phẫn nộ, cô cố nhịn đau, sự giận dữ lấn chiếm, cô tức giận mà nói với hắn: “Đúng, tôi tính như vậy đấy..”
Người đàn ông cúi đầu xuống, hẳn hung hăng chặn đôi môi của cô lại, giống như một con sư tử đang giận dữ, hung hăng trừng phạt cô.
Người phụ nữ chết tiệt này, cô thế mà lại đồng ý với Nguyễn Cao Cường chuyện đó!
Muốn ly hôn với hẳn ư? Đừng hòng!
Người đàn ông mang theo cơn thịnh nộ bừng bừng mà không ngừng hôn cô, cô bị hẳn ép ở trong không gian nhỏ hẹp, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Lâm Hương Giang không ngừng đẩy hẳn ra, không ngừng giấy giụa, nhưng tất cả đều vô ích, những giọt nước mắt cũng bắt đầu chảy xuống nơi khóe mi, đáng ghét, tại sao hẳn có thể ức hiếp cô như vậy chứ?
Trong đầu cô chợt nhớ tới bức ảnh giường chiếu mà đêm qua cô đã nhận được, nó là tấm giường chiếu của hắn và Trần Tú Nhi! Bọn họ dây dưa triền miên ở trong phòng của nhà họ H: Tối hôm qua hắn mới cùng qua đêm với Trần Tú Nhi, hôm nay lại tới bắt nạt cô, hẳn thật sự vô cùng khốn kiếp mà!
Ngay khi người đàn ông cạy răng của cô ra để xông vào, cô nóng nảy mà cắn hắn một phát, chỉ một lúc sau, mùi máu tanh và hơi thở hòa quyện vào nhau.
Mà hắn cũng chợt buông cô ra, rồi nhìn chăm chằm cô với ánh mắt thâm trầm, khóe miệng hắn có dính một vệt máu tươi…
Trong không gian kín, chỉ nghe thấy mỗi tiếng thở dốc của hai người, hai người họ dường như cũng đã tỉnh tảo lại một chút.
Khóe mi cô vẫn còn ươn ướt giọt nước mắt, trong mắt cô cũng không giấu được vẻ tức giận xen lẫn sợ hãi đối với hắn, khi màu cô giơ tay lên, cẩn thận che ở trước người, cố gắng đè nén cơn tức giận và nỗi uất ứ xuống mà nói với hẳn: “Anh muốn phát tiết thì đi tìm Trần Tú Nhi, trong bản thỏa thị giữa tôi với anh, không có nghĩa vụ phải hầu hạ của anh”
Vừa nói xong thì cô dùng sức đẩy hẳn ra, sau đó cô mở cửa xe, mang theo xấu hổ mà chạy mất dạng.