“Mẹ, nhóc này là em gái của con thật á?”
Lâm Thanh Dương vừa từ ký túc xá trường học về tới liền nghe nói mình có cô em gái “Ừ, là em gái con.’ Lâm Hương Giang nhìn con gái, nụ cười bên môi chưa từng giảm bớt, bây giờ trong mắt cô chỉ có con gái thôi.
“Ớ? Nhóc này không phải con riêng của ba với người phụ nữ kia ở bên ngoài lén sinh à?”
Lâm Thanh Dương không quên sự tồn tại của Nguyệt Hương, tuy cậu cũng mấy tháng rồi mới về một lần.
Lâm Hương Giang nghe vậy mới thoáng giảm ý cười, ánh mắt từ con gái nhỏ chuyển tới chỗ con trai, nghiêm túc nói với con: “Em gái là do mẹ và ba sinh, không phải người phụ nữ nào bên ngoài sinh.”
“Mẹ chắc chứ?” Lâm Thanh Dương vẫn không tin, chớp mắt một cái lại thêm một cô em gái rồi?
“Vô cùng chắc chắn và khẳng định, con không được nghỉ ngờ thân phận của em nữa, con là anh trai ruột của em cơ mà”
Lâm Thanh Dương vẫn luôn rất muốn có anh chị em gì đó, nhưng lần trước đứa bé kia của mẹ không thể giữ được, cậu cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Con hơn em ấy những mười tuổi, con cảm thấy bọn con khác biệt quá lớn” Lâm Thanh Dương vốn rất thích Bé con, chỉ là bỗng chốc biến thành anh trai làm cậu hơi luống cuống thôi “Con nói thế thì mẹ với con cũng khác biệt à?’ Lâm Hương Giang cười.
“Con với mẹ khác nhau thật mà” Lâm Thanh Dương nhún vai, không phủ nhận.
“Vậy con có định nhận cô em này không thì bảo?” Lâm Hương Giang lườm cậu.
“Nhận chứ sao không? Chỉ là con chưa thể chơi với em ngay được, đợi em lớn hằng nói đi: Lâm Hương Giang cười tươi: “Chỉ cần sau này con bảo vệ em nhiều hơn là được.”
Hà Tuấn Khoa từ bên ngoài đi vào, trên tay là một tấm thiệp mời.
“Tiệc tối bố trí xong cả rì cho cô xem.
” Anh đưa thiệp Lâm Hương Giang ngờ vực nhận lấn là… anh muốn tổ chức tiệc cho Bé con?”
Anh gật đầu đáp: ‘Anh muốn mọi người đều biết Bé con là con gái của anh.”
“Anh không cần sốt ruột tuyên truyền thế chứ?” Lâm Hương Giang dở khóc dở cười.
“Bé con là do em mạo hiểm tính mạng sinh cho anh, con gái cưng khó lắm mới đến trên đời này, anh cũng chỉ có thể làm đến vậy mà thôi” Anh phải cho tất cả mọi người đêu biết Bé con là con gái anh, không ai được phép bắt nạt bé.
“Anh nói như thế có phải công của em là lớn nhất đúng không?” Sao không thấy anh bày tiệc cho em?
Anh nhéo nhẹ hai má cô: “Có chút xíu chuyện cũng tranh với Bé con à?”
“Không phải em tranh với con, em chỉ muốn biết anh có đau lòng em không thôi?”
Anh vươn tay ôm lấy eo cô, dí nhẹ mũi cô: “Không đau lòng em thì đau lòng ai?” Sau đó anh ghé sát đến bên tai cô, thần bí nói: “Đến lúc ấy anh có một món quà lớn cho em”“
Lời của anh gợi lên sự tò mò trong lòng Lâm Hương Giang: “Ồ? Quà gì vậy?”
“Bây giờ nói cho em thì còn gì thú vị nữa, “Đây em chờ đi” Anh mỉm cười.
Lâm Thanh Dương đã hoàn toàn miễn dịch với sự ân ái của ba mẹ mình rồi, bình thường cậu đã biết thời biết thế mà rời đi, nhưng lần này không giống.
Cậu nhìn ba mình, hỏi: “Ba làm tiệc cho em gái mà không làm cho con à? Con còn không có tiệc trăm ngày, sinh nhật cũng không được tổ chức, chẳng nhẽ con không phải con ruột của ba à?”
Không phải cậu muốn tranh giành tình cảm với em gái, nhưng cũng không thể bất công thiên vị quá mức đúng không?
Còn nữa, đến tận bây giờ ba còn chưa công bố với mọi người cậu là con trai ba đâu.
Hà Tuấn Khoa lườm con trai: “Con lớn thế rồi còn cần tổ chức tiệc cái gì nữa?”
“Ba không công bằng! Đây không phải chuyện tiệc hay không tiệc, mà là ba có quan tâm đến con không!” Lâm Thanh Dương phát hiện bản thân không có chút địa vị gì trong cái nhà này!
Lâm Hương Giang buồn cười nhìn hai ba con, không nói gì.
Hà Tuấn Khoa nghĩ một lát, sau đó nói: “Thôi được rồi, chờ đến sinh nhật con ba lại tổ chức một bữa tiệc cho con, mời thật nhiều người đến chúc mừng con, thế được không?”