Bằng, bằng, bằng… Mấy tiếng súng liên tiếp vang lên, cũng không biết là đã bản trúng ai Nguyệt Hương sợ đến mức khóc thét, muốn tìm nơi nào đó để trốn đi nhưng lại không thấy.
Jess không đánh trúng Hà Tuấn Khoa, trong lòng nổi lên sát ý. Đột nhiên anh ta thấy.
Nguyệt Hương đang thu mình ngồi trong góc, ánh mắt lóe lên sự hung tợn, dùng một tay nhấc Nguyệt Hương lên, chĩa súng vào đầu cô và hét lên cho phía bên kia thấy: “Henry! Anh không muốn cứu người phụ nữ này sao? Cô ấy là mẹ của con anh, anh không quan tâm đến sống chết của cô ấy sao?”
Ngay khi anh ta vừa nói xong, một viên đạn bay xẹt qua tai, cũng không nhìn thấy bóng dáng Hà Tuấn Khoa ở đâu?
Jess chỉ cảm thấy một cơn đau dữ dội bên tai, viên đạn gần như khiến anh ta bị điếc ‘và máu không ngừng trào ra ở vết thương.
“Xem ra người phụ nữ này đối với anh không quan trọng chút nào, được rồi, hôm nay tôi sẽ giết cô ta!” Jess hung dữ hét lên.
“Đừng mà..” Nguyệt Hương bị dọa sợ đến mức ngất xi.
Khi Jess định bóp cò, đột nhiên “bằng”
một tiếng, người đối diện đã nổ súng, tốc độc cực kỳ nhanh, vừa chuẩn vừa ác bản trúng vào bàn tay đang cầm súng. Anh ta bị thương, khẩu súng trên tay rơi xuống đất.
Jess trông vô cùng đau đớn, khi ngước nhìn lên, chính tay bắn tỉa được mệnh danh là thần súng Cốc Nam Ninh ở bên cạnh Hà Tuấn Khoa đã bản anh tai Anh ta không quan tâm đến việc Nguyệt Hương đã ngất đi, quay người lại và ngay lập tức tìm một nơi để trốn, tất nhiên là anh ta không dám thách thức tài thiện xạ của thần súng.
“Tất cả tập trung hỏa lực bắn cho tôi, nhằm vào thuyên của bọn chúng, đừng để Henry bỏ chạy! Đối thủ của .Jess ra lệnh.
Lúc này, Hà Tuấn Khoa chỉ muốn nhảy xuống biến để cứu Lâm Hương Giang, nhưng Cốc Nam Ninh đã ngay lập tức giữ anh lại.
“Thưa anh, người của chúng ta đã xuống biển tìm bà chủ rồi, anh không cần phải nhảy xuống nữa. Nòng súng của đối phương hiện giờ đều đang chĩa vào anh.
“Tôi sẽ tự mình cứu cô ấy, mau cút ra cho.
tôi!” Anh chỉ nghĩ đến nguy cơ Lâm Hương.
Giang ở đó thêm một giây là sẽ gặp nguy hiểm thêm một giây là lòng lại cảm thấy bồn chồn.
Anh liền đẩy Cốc Nam Ninh ra, và sau đó anh thực sự tự mình nhảy xuống.
Cốc Nam Ninh vẫn phải đối phó với những cơn mưa đạn từ phía đối diện.
May mắn thay, lần này họ đã chuẩn bị sẵn sàng, những người đến ứng cứu đã nhanh chóng lái du thuyền chạy tới .Jess cảm thấy ở đây càng lúc càng tốn sức, lúc này thuộc hạ của anh ta đến báo: “Không ổn, bên đối phương đã tới thêm không ít người hỗ trợ, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, nếu không toàn bộ sẽ phải bỏ mạng tại đây.”
Jess tất nhiên cũng nhìn thấy những.
chiếc du thuyền hỗ trợ đang lướt sóng lao tới, anh ta đang ôm một bên tai chảy máu, trong lòng dù vô cùng không cam tâm khi chưa lấy được mạng của Hà Tuấn Khoa, nhưng nếu anh ta không rời đi bây giờ, anh ta sẽ chết.
Jess liền nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi!”
“Còn người phụ nữ này thì sao?” Người đàn ông chỉ vào Nguyệt Hương đang bất tỉnh nằm trên boong “Tại sao phải giữ lại cái thứ vô dụng đó?
‘Vứt xuống biển cho cá ăn.”
Ùm một tiếng, Nguyệt Hương bị ném xuống biển không thương tiếc.
Jess đã kịp rút lui trước. Khi quân chỉ viện của Hà Tuấn Khoa đến, con tàu của anh ta đã đi xa rồi.
Cốc Nam Ninh muốn đuổi theo nhưng nghĩ rằng Hà Tuấn Khoa và Lâm Hương Giang.
đều đang ở dưới biển nên đã ngăn mọi người lại, anh biết nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ là đi cứu người.
Hà Tuấn Khoa không ngừng tìm kiếm dưới lòng biển, lo lắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, trong lòng thầm nghĩ cô không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được.
Nhưng biển quá sâu và quá rộng, anh bơi một vòng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Lâm Hương Giang cho đến khi một bóng người mờ nhạt hiện ra trước mặt anh.
Trái tim anh như nảy lên một nhịp, có phải là Lâm Hương Giang không?
Anh cũng không dám nghĩ nhiều, tăng tốc bơi về phía người kia.