Nhìn thấy Phạm Văn Đồng bị đưa đi, Đào Hương Vi thở phào nhẹ nhõm, cô thật sự không muốn xảy ra chuyện gì liên quan đến mạng người.
Ngay khi cô vừa đảo mắt thì nhìn thấy đôi mắt đen không thấy đáy của Nguyễn Cao Cường, trái tim chợt thắt lại.
Trên mặt anh cũng bị thương, trên tay dính đây máu, cô không nhịn được mà hỏi: “Vết thương của anh…Không nghiêm trọng chứ?”
Nguyễn Cao Cường chỉ nhìn cô đầy chăm chú và không nói bất cứ điều gì, điều này khiến cô cảm thấy hơi lo lắng.
“Cao Cường…” Lúc này, Nam Thuỳ Dương đi đến.
Khi nghe thấy tiếng nói thì Đào Hương Vi nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng buông anh ra. Lúc buông anh ra trên mặt cô còn thoáng nét ngượng ngùng, chẳng trách anh lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Và cô chỉ nhớ rằng cô đã chủ động hôn Phạm Văn Đồng chỉ để ngăn anh đánh Phạm Văn Đồng đến chết.
Có phải Nam Thuỳ Dương đã thấy điều đó…
“Ừm… Anh không sao thì tốt rồi, cổ phần của anh… Em sẽ tiếp tục tìm Phạm Văn Đồng để bắt anh ta trả lại” Cô không dám nhìn anh thêm lần nào, cúi đầu nói hết lời thì nhanh chóng xoay người rời đi.
Nguyễn Cao Cường định hé môi để nói gì đó với cô nhưng đã quá muộn, trơ mắt nhìn cô bước lên xe.
Nam Thuỳ Dương đè nén vô số suy nghĩ trong lòng và sự ghen ghét với Đào Hương Vi và bước đến đỡ Nguyễn Cao Cường, nhỏ giọng nói: “Vào nhà thôi, em sẽ xử lý vết thương cho anh”
Ừ” Nguyễn Cao Cường trả lời, nhưng mắt anh vẫn hướng về phía mà Đào Hương Vi đã rời đi.
Nam Thuỳ Dương ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cô ấy hiểu rõ ràng rằng cô ấy sẽ không bao giờ có thể thay thế vị trí của Đào Hương Vi trong trái tim anh.
Phạm Văn Đồng đã được đưa đến bệnh viện để điều trị vết thương của mình, anh ta bị thương nặng và cần phải nẵm viện để điều trị tại.
Đào Hương Vi đến phòng bệnh thì thấy anh ta đang quấn băng gạc đầy đầu, mặt mũi bầm dập, hoàn toàn mất hết khí chất của minh tinh điển trai.
Cô lặng lẽ bước đến, rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
“Em đến để xem anh như trò cười à?” Lúc này, cảm xúc của Phạm Văn Đồng đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy oán hận như cũ.
Đào Hương Vi nhìn anh ta và không trả lời, anh ta tiếp tục nói: “Anh sẽ không bỏ qua cho Nguyễn Cao Cường”
Cô thầm thở dài: “Anh nhất định phải làm thế này sao? Anh ấy không còn là tổng giám đốc của tập đoàn Nguyễn Cao nữa. Anh ấy cũng đã đưa cổ phần cho anh rồi và anh ấy cũng đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn Cao. Cứ xem như anh muốn trả thù nhà họ Nguyễn Cao thì cũng không thể cứ dây dưa hận thù với anh ấy”
“Anh ta đã bị đuổi ra khỏi nhà Nguyễn Cao?” Phạm Văn Đồng giật mình, rồi chế nhạo: “Ha ha… Anh ta không thể nào bị đuổi ra khỏi nhà họ Nguyễn Cao! ” Thậm chí anh ta còn vừa bị Nguyễn Cao Cường lừa gạt.
“Bất kể thế nào thì anh đã đạt được mục đích của mình rồi mà?”
Nói đến đây, cảm xúc của Phạm Văn Đồng bùng cháy ngay lập tức và hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp: “Em cho rằng Nguyễn Cao Cường đã tặng cổ phần của anh ta cho anh sao? Đúng vậy, anh ta thật sự đã ký một hợp đồng tặng cổ phần cho anh nhưng mà anh đã bị anh †a gài bẫy. Những cổ phần đó đều hoàn toàn bị mất hiệu lực, chúng hoàn toàn không nắm trong tay anh!”
“Ý…Ý anh là gì?” Hôm nay Đào Hương Vi đến đây là muốn nói chuyện đàng hoàng với anh ta, yêu cầu anh ta trả lại cổ phần cho.
Nguyễn Cao Cường, nhưng anh ta nói rằng cổ phiếu không đều không có giá trịvvv Phạm Văn Đồng nhắm mắt và hít một hơi thật sâu, cơn tức giận trong lồng ngực anh ta trào dâng khi nghĩ đến điều này và anh ta không thể kìm nén được cơn tức giận.
“Em đi đi, anh không lấy được cổ phần của Nguyễn Cao Cường.
Bây giờ anh còn bị anh ta đánh bị thương đến nỗi nhập viện, anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu” Đã đến mức này thì anh ta không thể nào từ bỏ việc trả thù cho ba mẹ của mình.
Đào Hương Vi không rời đi, cô im lặng nhìn anh hồi lâu rồi mới nói: “Anh có bao giờ nghĩ rằng có lẽ anh đã phạm sai lầm? Cái chết của ba mẹ anh không liên quan gì đến anh ấy?”
Phạm Văn Đồng đột nhiên mở mắt ra nhìn cô, nỗi căm hận trong mắt không hề giảm bớt: “Anh không sai, chính là nhà họ Nguyễn Cao đã khiến gia đình anh tan nát. Anh và nhà Nguyễn Cao không thể đội trời chung, trừ phi anh chết”
Lúc này, anh ta đã quá xúc động đến mức mà Đào Hương Vi không thể tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa.
Đúng lúc này, bất ngờ có một viên cảnh sát mặc sắc phục bước vào phòng.
“Anh có phải là Phạm Văn Đồng không?” Viên cảnh sát hỏi.