Lâm Hương Giang đương nhiên là đi cùng Lãnh Thiên Khuê.
Trên xe về, Lâm Hương Giang quan sát cô ấy mấy lần sau đó nói: “Sắc mặt của cậu bây giờ đúng là trông tốt hơn mấy ngày trước nhiều.”
“Có thể là do có cậu đến bầu bạn nói chuyện với tôi nên tâm trạng của tôi mới có thể tốt hơn nhiều như vậy” Lãnh Thiên Khuê mỉm cười với cô.
Dạ Hữu Khánh ngồi bên kia nghe thấy nhịn không được mà nhìn cô ấy, nét mặt hơi căng cứng lại, mím môi không nói gì.
Lãnh Thiên Khuê không chú ý tới sự thay đổi trong nét mặt của người đàn ông, vẫn tựa đầu vào vai Lâm Hương Giang, nói: “Cậu đã tới rồi thì ở lại đây thêm vài ngày được không?”
Cô ấy không biết tại sao bản thân lại có cảm giác hơi dựa dẫm vào.
Lâm Hương Giang, hiện giờ bản thân không thân không thích, cảm thấy Lâm Hương Giang giống như chị gái của mình vậy.
*Tôi cũng muốn ở bên cậu nhiều hơn, nhưng anh trai tôi sắp tổ chức đám cưới, tới lúc đó tôi phải về một chuyến”
Cô không thể vắng mặt trong đám cưới của Nguyễn Cao Cường được.
“Là anh ruột của cậu sao?” Lãnh Thiên Khuê hỏi.
Lâm Hương Giang gật đầu: ‘Ừ, anh ruột.”
“Thật tốt, cậu còn có một người anh trai” Giọng điệu của cô ấy tràn đầy sự hâm mộ, cô ấy cũng rất muốn có một người thân.
Lâm Hương Giang vuốt mái tóc dài của cô ấy: “Tôi không chỉ có một anh trai mà còn có cô em gái là cậu”
Cô nhìn ra được tâm tư của cô ấy.
Trong mắt Lãnh Thiên Khuê lập tức lóe lên tia sáng: “Tôi có thể là em gái cậu sao?”
“Đương nhiên, từ lâu tôi đã coi cậu như em gái”
Nếu không cô đã không đến đây.
Lãnh Thiên Khuê có hơi kích động: “Vậy về sau em sẽ gọi chị là chị gái nhé”
*Chị ngược lại cũng không ngại đâu” Lâm Hương Giang cười nói.
“Chị” Lãnh Thiên Khuê trực tiếp ôm lấy cô, cuối cùng cũng cảm thấy bản thấy không lẻ loi nữa.
Dạ Hữu Khánh nhìn hai người bọn họ lông mày nhíu chặt lại, anh ta đang nghĩ mình gọi Lâm Hương Giang tới liệu có phải là một quyết định sai lầm rồi không?
Xe chạy vào một trang viên lớn ngay sau đó dừng lại trước đài phun nước.
Dạ Hữu Khánh cẩn thận dè dặt dìu Lãnh Thiên Khuê xuống xe, quản gia lập tức chạy lại nghênh đón.
“Chào đón cậu chủ, mợ chủ về nhà” Quản gia nói.
Hai hàng người giúp việc đứng phía sau cũng đồng thanh nói: “Chào đón cậu chủ, mợ chủ về nhà.”
“Đi đem hành lý ở đẳng sau xe mang vào trong phòng” Dạ Hữu Khánh nói với quản gia.
Quản gia lập tức sai người giúp việc đi làm, sau đó theo sát phía sau bọn họ.