Vốn dĩ Đào Hương Vi đã rất giận anh, thế mà anh vừa mở miệng đã ra lệnh cô phải xuống đó, câu nói ấy đã khiến cơn giận của Đào Hương Vi bùng lên không kìm nén được.
“Anh cho rằng anh là ai? Anh muốn tôi xuống là tôi phải xuống chắc? Anh muốn gặp tôi là có thể gặp à?”
“Em có thể không xuống, để anh lên đó cũng được”
A… Tên đàn ông này khốn nạn thật đấy.
“Nếu như anh dám lên đây, tôi sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát nói với họ là khuya rồi mà anh còn đến quấy nhiễu dân lành”
Người đàn ông im lặng vài giây, sau đó cất tiếng, giọng nói vẫn rất trầm thấp: “Cách thức giống nhau mà đem ra dùng tận hai lần, em nhàm quá đấy”
Đào Hương Vi cười một cách lạnh lùng bảo: “Đối với loại người vô lại như anh, báo cảnh sát mới là lựa chọn tốt nhất”
Cô dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Đừng đến quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát thật đấy. Hản anh là người biết rõ tôi không hề có ý định đùa giỡn với anh”
Nói xong Đào Hương Vi muốn cúp điện thoại, thế nhưng lại nghe thấy người đàn ông ở đầu bên kia nói: “Em xuống đi, anh muốn nói với em về chuyện liên quan đến Phạm Văn Đồng, nếu lần này em không nghe chắc chăn sau đó sẽ phải hối hận đấy” Nói rồi anh cứ vậy cúp máy.
Đào Hương Vi nghe thấy âm thanh nhắc nhở báo bận từ trong điện thoại truyền đến, thầm nghĩ: “Anh ta lại dám cúp điện thoại trước mình?
Anh ta thật sự cho rằng chỉ cần nị y là mình sẽ xuống à?”
Cô tức giận đến mức phải hít sâu tận mấy lần, nếu không sẽ bị câu nói kia của Nguyễn Cao Cường làm cho tức phát điên lên mất.
Ném chiếc điện thoại di xuống ghế sa lông, không, cứ thế thẳng tay tắt máy mới đúng. Nói thế nào cô cũng phải học tập thật giỏi, tuyệt đối không thể bị người đàn ông này quấy rầy được.
Thế nhưng… Tại sao sau khi tắt máy xong, cô không cho vào đầu được thêm chữ nào là sao chứ?
Lửa giận nghẹn ứ trong lồng ngực của cô không có cách nào phá bỏ, trong đầu cũng không thể khống chế được mà nghĩ xem, rốt cuộc.
người kia muốn nói chuyện gì liên quan đến Phạm Văn Đồng.
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, sắp đến mười hai giờ đêm rồi, vì muốn đêm nay bản thân không mất ngủ, cô vẫn nên xuống nghe một chút xem rốt cuộc người kia muốn nói xấu Phạm Văn Đồng những gì.
Đào Hương Vi mang theo cái áo khoác, lập tức đứng dậy bước ra ngoài. Cô vừa ra đến cửa lớn,quả nhiên đã nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen đang đậu phía dưới đèn đường. Chiếc xe này bá đạo như chính chủ nhân của nó vậy.
Cô bày ra khuôn mặt không hề cảm xúc đi tới, giơ tay gõ xuống cửa xe vài cái.
Canh cửa ở chỗ ngồi phía sau xe nhanh chóng được mở ra, giọng nói sâu xa của người đàn ông từ trong xe truyền tới: “Lên xe đi”
“Có cái gì thì anh nói thẳng ra đi, tôi đứng đây nghe cũng được.” Cô không muốn ở trong cùng một không gian với Nguyễn Cao Cường, nhất là không gian nhỏ hẹp như trong xe thế này.
“Vậy em lại gân đây chút đi” Anh nói.
Đào Hương Vi nghe vậy bèn bước đến gần đó một chút, sau đó cúi đầu nhìn người đàn ông bên trong: “Rốt cuộc anh muốn nói… A…’ Cô còn chưa dứt lời, đã bị cánh tay dài của người đàn ông duỗi đến, kéo thẳng lên xe.
Theo sau đó là một tiếng “phịch” vang lên, cửa xe ở phía sau lưng Đào Hương Vii đã bị đóng lại, thần kinh cô cũng lập tức cảm thấy căng thẳng theo.
Nếu như anh còn dám làm gì tôi, tôi sẽ…”
Cô còn chưa dứt lời, sau gáy đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt lại, sau đó anh cúi xuống, môi Đào Hương Vi cứ vậy bị bờ môi anh lấp kín.
Nguyễn Cao Cường hôn như thể không thể chờ đợi thêm được nữa, nụ hôn rơi xuống không khác nào mưa rền gió dữ, anh hôn cô một cách rất nặng nề.
Cảm giác đau đớn từ trên môi truyền đến làm cho lửa trong lòng Đào Hương Vi xông thẳng lên đỉnh đầu. Cô hé miệng rồi chợt cắn mạnh một cái, thừa lúc Nguyễn Cao Cường vì đau mà nới lỏng nhanh chóng đẩy mạnh anh ra, sau đó giơ tay đánh cho anh một bạt tai thật mạnh vào mặt.
“Nguyễn Cao Cường, đồ khốn nạn. Đào Hương Vi tức đến mức cơ thể không ngừng run rẩy.