Dưới sự dẫn đầu của Nguyễn Cao Cường, Đào Hương Vi nhìn thấy một thế giới đầy màu sắc ở dưới nước, những loài cá với nhiều hình dạng khác nhau, san hô đầy màu sắc tuyệt đẹp còn có những đàn cá bơi lội tung tăng bơi ngang qua họ.
Loại cảm giác này hoàn toàn khác với việc đến thủy cung bởi vì họ hoàn toàn ở bên trong Sau khi lặn dưới biển lên cô ta hơi thở hổn hển nhưng tâm trạng rất tốt.
Sau khi tắm rửa thay quần áo ở nơi được quy định Nguyễn Cao Cường nhéo khuôn mặt của cô ta: “Thế nào, có mệt không?”
“Không sao, nhưng mà em đói bụng”
Không ngờ lặn xuống nước cũng là một loại vận động tiêu hao sức khỏe.
“Được, anh dẫn em đi ăn” Anh ta đã chuẩn bị từ trước rồi.
Hai người ở nhà hàng Tây ở bên bờ biển, có ghế gỗ thấp màu trắng dưới lối đi dạo được dựng bởi quầy hoa họ tìm một vị trí bên cạnh và ngồi xuống.
“Em thử các món hải sản ở đây đi, cách làm của họ rất đặc biệt” Nguyễn Cao Cường nói.
“Em sao cũng được” Cô ta chỉ cần có thể nhét đầy cái bao tử là được Trong lúc chờ đợi thức ăn được đưa lên Đào Hương Vi nhìn sóng biển không ngừng dân lên trên mặt biển xanh thảm cách đó.
không xa, không khỏi cảm thán: “Nếu Vân Nhi cũng đi cùng với chúng ta thì tốt biết mấy” Cô ta muốn được trải nghiệm chuyến du lịch tuyệt vời này cùng với con gái.
Bàn tay của Nguyễn Cao Cường nắm chặt tay cô ta: “Sẽ có cơ hội thôi, lần tiếp theo một nhà ba người chúng ta cùng nhau đi du lịch”
Cô ta dời ánh mắt nhìn về phía anh ta, rất tự nhiên tựa đầu vào vai anh ta: “Đó là chắc chắn”
Điện thoại cô ta để ở trên bàn đột nhiên vang lên, cô ta đang muốn cầm điện thoại di động lên thì anh ta lại đưa tay ngăn cô ta lại “Bây giờ đang là thời gian đi hưởng tuần trăng mật của chúng ta, không phải đã nói không nói về công việc sao?” Anh ta nhắc nhở.
“Em nghe điện thoại cũng được chứ? Em cũng không nói muốn quay về làm việc”
“Em nói đó, chuyến du lịch chưa kết thúc thì không cho phép quay về.”
“Biết rồi” Cô ta không thể làm gì khác kéo †ay của anh ta ra, một người cuồng công việc như anh mà lúc này không muốn làm việc nữa sao?
“Alo? Phương Thảo có chuyện gì vậy?”
Đào Hương Vi nghe điện thoại.
“Chị Vi Vi, chuyến du lịch có vui không?
Em có một tin vui muốn nói với chị”
“A? Tin vui gì?”
“Có thể lọt vào danh sách đề cử đã là phần thưởng lớn nhất đối với cô ta rồi, cô ta lập tức nói: “Được, đến lúc đó chị sẽ về” Vừa dứt lời điện thoại đã bị người đàn ông ở bên cạnh lấy mất đồng thời chủ động giúp cô ta kết thúc cuộc nói chuyện.
“Anh làm gì vậy? Em còn chưa nói xong mà!” Cô ta mở to hai mắt nhìn chăm chằm anh ta Đôi mắt đen tĩnh lặng của Nguyễn Cao Cường nhìn chằm chằm cô ta: “Vừa rồi em mới đồng ý với anh chuyện gì?”
“Em.” Cô ta lập tức kịp phản ứng: “Em đồng ý với anh không nói về chuyện công việc, em cũng không nói là quay về để làm việc, em muốn quay về để nhận giải thưởng”
“Người đó không nói em đoạt giải mà mới chỉ lọt vào danh sách đề cử”
“Đó cũng là sự khẳng định với em, ngộ nhỡ em đoạt giải thì sao?” Cô ta ôm cánh tay của anh ta, giọng điệu có vẻ nũng nịu: “Hơn nữa lại là tuần sau nên chúng ta còn có thể chơi thêm vài ngày, đến lúc đó anh trở về rồi đi tham gia lễ trao giải với em được không?”
Mắt phượng của Nguyễn Cao Cường nheo lại nhìn người phụ nữ đột nhiên trở nên khôn ngoan: “Em nói em muốn anh đi tham gia lễ trao giải với em sao?”
“Đúng vậy, chỉ xem anh có bằng lòng đi với em hay không mà thôi?”
Khó có khi nào cô ta hạ thấp mình như vậy nếu như anh ta không đồng ý chẳng phải là rất không có tình người sao?
“Nếu vậy thì anh có thể quay về với em”
Đào Hương Vi nhỏen miệng cười, đáy mắt xẹt qua vẻ giảo hoạt, cô ta biết anh ta không có cách nào từ chối cô ta.
Vì tham gia lễ trao giải Đào Hương Vi thực.
sự vội vã trở về sau chuyến du lịch trăng mật.
Lúc này cô ta đang soi gương nhìn bộ lễ phục mà mình vừa mới thay xong, một bộ váy màu trắng hình lưỡi liềm đơn giản nhưng tao nhã càng làm cho lớp trang điểm trên mặt cô †a trở nên đẹp đế hơn.
Nguyễn Cao Cường đã thay một bộ đồ vest mà cô ta đặc biệt lựa chọn cho anh ta trong buổi trao giải này, anh ta đi đến trước mặt cô ta: “Em nhìn xem thế nào?”
Bình thường anh ta không có yêu cầu cao về quần áo của mình, cơ bản chỉ cần sạch sẽ là được.
Bây giờ lại khác, anh đi tham gia lễ trao giải với cô ta nên sẽ xuất hiện ở trước ống kính, nói thế nào anh ta cũng là chồng của cô ta nên không thể làm cho cô ta mất mặt.
Đào Hương Vi quay đầu nhìn về phía anh 1a, người đàn ông này có vai rộng eo hẹp mặc đồ vét càng làm tôn lên dáng người của anh ta.
Cô ta chỉnh cổ áo cho anh ta: “Ừ cũng được, anh khẳng định sẽ làm cho rất nhiều người phụ nữ say mê khi xuất hiện với dáng vẻ như thế này”
Bàn tay mạnh mẽ của anh ta nắm bàn tay mềm mại của cô ta, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô ta: “Em thì sao? Có làm em say không?”
Cô ta ngước mắt đối đầu với đôi mắt của anh ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Anh nói thử xem?”
Bàn tay còn lại của Nguyễn Cao Cường ôm eo của cô ta kéo vào trong lòng, xích lại gần bên tai cô ta, giọng nói vô cùng đè ép: “Anh nói có” Anh ta thực sự không khiêm tốn chút nào.
Dường như Đào Hương Vi đã thành thói quen nên mỉm cười đẩy anh ta ra: “Vậy em mặc như thế này anh sẽ không có ý kiến phải không?” Cái váy này của cô ta là loại cúp ngực để lộ ra tuyết trắng bờ vai và da thịt trước ngực trắng nõn, nhưng mà cảnh xuân ở trước ngực đã được cô ta hoàn toàn không để cho người ta nhìn trộm.
Cô ta cho rằng anh ta sẽ phản đối không thích cô ta ăn mặc quá hở hang ở trước nhiều người như vậy, nhưng lần này cô ta đã nghĩ sai rồi Nguyễn Cao Cường kiểm tra cô ta từ trên xuống dưới một lần sau đó gật đầu: “Em mặc như thế này rất tốt, chỗ nên che đã được che lại còn có vẻ hơi gợi cảm, anh không ngại để mọi người thưởng thức vẻ đẹp của em”
“Anh mà cũng có lúc hào phóng như vậy sao?” Cô ta cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Anh như vậy không phải hào phóng mà là không muốn giấu giếm vẻ đẹp của em, nhưng mà điều kiện tiên quyết là tất cả mọi thứ trên người em chỉ thuộc một mình anh” Anh ta vẫn ngang ngược như vậy.
Kỳ lạ là cô ta vô cùng hưởng thụ, nhón chân lên hôn một cái lên trên mặt anh ta: “Anh cũng chỉ thuộc về em thôi”
Cộc cộc cộc sau khi tiếng gõ cửa vang lên giọng nói của Phương Thảo cũng vang lên: “Chị Vi Vì hai người chuẩn bị xong chưa? Có thể xuất phát được chưa”
Đào Hương Vi kéo cánh tay của anh ta: “Đi thôi, nếu không sẽ đến trễ”
Đến hiện trường lễ trao giải, khoảnh khắc hai người bước xuống xe đi lên thảm đỏ tất cả đèn flash đều sáng lên, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người họ.
“Nhìn kìa, đó là Đào Hương Vi và tổng giám đốc Cường, không phải họ mới nhận giấy chứng nhận kết hôn không lâu sao? Trước đó vài ngày còn nói đi hưởng tuần trăng mật, bây giờ thế mà lại cùng nhau đi thảm đỏ để cố ý thế hiện tình cảm sao?”
“Không ngờ tổng giám đốc Cường sẽ đi với chị ấy, thực là hạnh phúc quá đi!”
“Người thật nhìn càng có vẻ như trai tài gái sắc, tôi cảm thấy thật là ghen tị…”
Sự xuất hiện của hai người đã gây nên náo loạn không nhỏ, ban tổ chức không thể không tăng thêm nhân viên bảo vệ để đảm bảo họ bước qua thảm đỏ một cách suôn sẻ.
Mười ngón tay của Nguyễn Cao Cường và cô ta đan chặt vào nhau, hai người bước từng bước trên thảm đỏ, thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau với ánh mắt trìu mến làm cho mọi người có mặt đều cảm thấy ngọt ngào đến nỗi không chịu được.