“Hương Vi!” Sắc mặt của Nguyễn Cao Cường tối sầm, vẻ căng thẳng trong mắt anh không cách nào giấu được.
Đào Hương Vi muốn nói gì đó nhưng cô thật sự vô cùng chóng mặt.
Nguyễn Cao Cường vừa ôm cô nhanh chóng đi đến xe của anh vừa nói với Mộ Dung Bạch: “Anh lái xe đi!”
“Vâng!” Mộ Dung Bạch biết anh muốn đến bệnh viện.
“Tổng giám đốc Cường…” Tổng giám đốc Triệu vội vàng đuổi theo: “Đây là một chuyện ngoài ý muốn, chiếc xe đó…”
Khuôn mặt Nguyễn Cao Cường lạnh lùng và ngắt lời ông ta: “Tôi thấy dự án này nên đến đây thôi.”
“Không… Tổng giám đốc Cường à…” Tổng giám đốc Triệu lo lắng không thôi, nhưng ông ta chẳng thể nào thay đổi quyết định của Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường ôm Đào Hương Vi lên xe và cấp tốc đưa cô đến bệnh viện.
“Đầu của cô ấy bị va chạm có hơi nặng, hiện tại có dấu hiệu của não bị chấn động, trước hết cần nằm viện để quan sát.” Bác sĩ nhìn sơ qua vết thương của Đào Hương Vi, sau đó nói với Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường nheo mắt, khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã biết.
Đào Hương Vi nằm trên giường bệnh, mu bàn tay được gắn kim tiêm để truyền dịch, bởi vì chóng mặt nên cô vẫn nhảm mắt.
Nguyễn Cao Cường không biết cô có tỉnh hay chưa. Anh ngồi xuống ghế dựa ở cạnh giường, dùng đôi mắt phượng u tối bình tĩnh nhìn cô.
Ba năm xa cách, bây giờ anh đã có thể ngắm nhìn cô thật kỹ, trái tim anh bỗng tràn ngập một loại tình cảm không thể giải thích được.
Mộ Dung Bạch đi lãnh thuốc cho Đào Hương Vi. Anh ta lãnh thuốc xong, vừa đi ra trước cửa thì đã chạm mặt với Nam Thùy Dương và mẹ Nam.
Mẹ Nam và Nam Thùy Dương cùng đến bệnh viện để kiểm tra cơ thể cho cô, muốn cô chuẩn bị sẵn sàng để mang thai đứa trẻ, không ngờ lại gặp Mộ Dung Bạch ở trong này.
Nam Thùy Dương thấy anh ta cầm túi thuốc trong tay thì không khỏi căng thẳng mà hỏi: “Cao Cường cảm thấy không khỏe ở chỗ nào ư? Anh ấy đang ở trong bệnh viện sao?”
Mộ Dung Bạch là trợ lý đặc biệt của Nguyễn Cao Cường, cơ bản tất cả mọi chuyện anh ta đều làm thay Nguyễn Cao Cường, không trách cô ấy lại cho rằng anh ta lấy thuốc cho Nguyễn Cao Cường.
“À… Bà chủ hiếu lầm rồi, thuốc này không phải của tống giám đốc Cường đâu ạˆ “Không phải của anh ấy? Vậy của anh sao?” Nam Thùy Dương nhìn một số loại thuốc trị thương trong tay anh ta, cô đưa mắt quan sát toàn thể khắp người anh ta: “Tôi thấy anh không bí bị thương ở đâu hết, anh gạt tôi.”
“Chắc chản là Cao Cường bị thương, anh ấy đang ở đâu? Anh lập tức dẫn tôi đi gặp anh ấy!” Nam Thùy Dương lập tức yêu cầu.
“Nam Thùy Dương là người vợ danh chính ngôn thuận của tổng giám đốc Cường các người, cậu không nghe theo lời con bé ư?” Mẹ Nam xụ mặt mà nói.
Mộ Dung Bạch thật sự hết cách, đành phải trả lời: “Thuốc này là của cô Hương Vi, cô ấy bị tai nạn khi đang lái xe.”
“Cô Hương Vĩ?” Trong lòng Nam Thùy Dương giật thót, cho dù cô ấy bị tai nạn xe nhưng tại sao lại là Nguyễn Cao Cường mang cô ấy tới bệnh viện chứ?
Bây giờ Nam Thùy Dương muốn đến gặp Đào Hương Vi. Cô không thể trơ mắt để chồng mình ở cùng với bạn gái cũ được.
Nam Thùy Dương thấy hai người họ ở trong phòng bệnh cá nhân.
Khi cô thấy chồng mình đang ở tại bên giường bệnh, ánh mắt anh nhìn Đào Hương Vi lưu luyến như vậy, trái tim cô chợt quặn thắt dữ dội.
“Ôi, Cao Cường à, cô Hương Vi bị thương sao?” Mẹ Nam lên tiếng trước nhất.
Nguyễn Cao Cường quay đầu nhìn lại, khi thấy hai mẹ con họ xuất hiện ở đây, một chút lạnh lùng khế lướt qua mắt anh.
Mộ Dung Bạch vội vàng nói: “Khi tôi đi lãnh thuốc thì vừa lúc gặp được… Bà chủ.” Anh ta đã cảm nhận được hơi lạnh ở trên người ông chủ.
“Chị Hương Vi không có sao chứ?” Nam Thùy Dương kìm nén sự bất an trong lòng, cô đi đến hỏi tựa như bản thân đang lo lắng.
Vừa rồi Đào Hương Vi chóng mặt vô cùng, lúc này có không ít người xuất hiện trong phòng bệnh làm cho cô thanh tỉnh.
Cô mở to mắt, khi thấy bọn họ đều ở đây thì không khỏi kinh ngạc: “Các người… Tại sao các người đều ở đây?”
Cô nhúc nhích nhớ lại, nhưng khi đang cố gắng thì đầu lại choáng.