Chiếc xe lao thắng trước mắt cô ta, không biết người trong xe có nghe thấy lời cô ta nói không.
Nam Thùy Dương vật vã ngồi xuống nền đất, nhìn chiếc xe của anh đi khuất, nước mắt cô ta chảy dài, chất chứa nỗi hận thù và tức giận.
Cô ta siết chặt tay, Đào Hương Vị, tôi hận cô đến chết!
“Mẹ..” Vân Nhi được đưa về nhà Đào Hương Vĩ, chạy thẳng về phía cô.
Đào Hương Vi cúi người ôm lấy con gái, cô chống cằm trên vai con, mắt nhắm nghiền, không kìm chế được xúc động: “Vân Nhi, con của mẹ, cuối cùng con cũng trở về rồi”
Cô thực sự rất sợ ông cụ sẽ giữ con bé lại, khiến cô từ nay về sau sẽ không được gặp con nữa.
“Bố thật lợi hại, bố đã trực tiếp đối đầu với cụ nội, sau đó đưa con về đây” Vân Nhi rất tự hào vì có một người cha tài giỏi như vậy.
Đào Hương Vĩ nghe vậy thì nhìn Nguyễn Cao Cường đầy vẻ khó hiểu: “Anh đối đầu với ông cụ à?”
“Cũng không tính là đối đầu, chỉ là để ông hiểu không thể bắt nạt con gái chúng ta dễ dàng như vậy.”
Nguễn Cao Cường nói.
Quả thực cô cũng cảm thấy việc ông cụ sai người cưỡng bức Vân Nhi thực sự quá đáng, tốt nhất là đừng để xảy ra chuyện như vậy nữa.
Cô không muốn hỏi thêm về những chuyện đã xảy ra, chỉ cần con gái trở về là tốt rồi.
“Thật đúng lúc, để tôi đi nấu cơm cho hai bố con” Gia đình đoàn tụ rồi, tất nhiên là phải ăn một bữa cơm đoàn viên thật ngon.
Vân Nhi giữ chặt tay bố: “Bố, bố ở lại ăn cơm cùng chúng con chứ?”
Nguyễn
Đào Hương Vi nhanh chóng là ra mấy món ăn đơn giản, ba người cùng ngồi xuống bàn ăn.
“Mẹ, từ khi chú Cố đến nấu cơm cho chúng ta, đã rất lâu con không được ăn món mẹ làm rồi” Đào Vân Nhi rất thích đồ ăn mẹ nấu, rồi so sánh món mẹ nấu từ khi cô bé còn nhỏ.
“Nói như vậy là con muốn ăn đồ mẹ làm phải không?” Đào Hương Vi mỉm cười hỏi.
Cô gái nhỏ lập tức gật đầu: “Vâng, con muốn” Nói xong cô bé nhìn về phía người bên cạnh: “Bố, đã lâu ố cũng chưa được ăn đồ mẹ nấu phải không? Bố có thích đồ ăn mẹ làm không?”
Đào Hương Vi vô ý nhìn về phía Nguyễn Cao Cường, đúng lúc anh cũng ngẩng đầu nhìn cô.
Không hiểu vì sao, nhịp tim của cô lại tăng nhanh không thể giải thích được, không đợi anh mở miệng, cô đã nói trước: “Đồ ăn tôi nấu sao có thể so sánh với Nam Thùy Dương, chắc hẳn anh vẫn quen ăn đồ cô ta nấu”
Đào Vân Nhi không đồng tình, hỏi: “Bố, bố thích ăn đồ ăn của dì Nam Thùy Dương làm sao?”
Nguyễn Cao Cường có cảm giác mình đang bị lấy mạng vậy…
Anh ho nhẹ một tiếng, nhìn Vân Nhi nói: “Ngược lại đấy, bố rất thích ăn đồ mẹ con làm, nhưng bố không có may mắn được mẹ thường xuyên nấu ăn cho như thế”
“Nói như vậy là bố thích đồ ăn mẹ làm, vậy về sau khi tan làm bố hãy đến đây, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé”
Vân Nhi lập tức mời, lúc này cô bé chỉ muốn bố mẹ ở bên nhau nhiều hơn.
Khóe mắt Đào Hương Vĩ giật giật, nếu là như vậy, có lẽ Nam Thùy Dương sẽ giết cô mất!
Cô vội nói: “Mẹ không có thời gian nấu ăn mỗi ngày như vậ Đào Vân Nhi giữ chặt tay áo cô, đôi mắt long lanh nhìn cô: “Mẹ, mẹ nấu ăn cho con mỗi tối, không được sao?”