“Nếu như đúng là lời từ biệt, vậy thì mong anh Vinh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nếu anh đã muốn kết hôn với người ta thì không nên nghĩ tới chuyện lén lút làm chuyện vô liêm sỉ với tôi làm gì. Tôi không muốn bị người ta gọi là trà xanh” Đào Hương Vi kéo cổ áo rồi ngồi dậy.
“Với cả, nếu như sau này anh dám làm chuyện xấu xa với tôi, tôi sẽ không báo cảnh sát nữa, mà sẽ cho anh thành thái giám luôn” Đào Hương Vi thật sự rất tức giận, tuần sau người này chuẩn bị kết hôn với Nam Thùy Dương rồi, thế mà vừa rồi còn có ý định cởi đồ của cô, bắt nạt cô.
Nguyễn Cao Cường nheo mắt nghe mấy lời nói tàn nhẫn của cô, thay vì tức giận lại khẽ nhếch môi bảo: “Sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, dù sao thì anh cũng phải có trách nhiệm với vợ tương lai của mình”
Ý anh là vì vợ sẽ giữ mình trong sạch?
Đào Hương Vi không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến anh và Nam Thùy Dương, lập tức vươn tay ấn chốt cửa muốn xuống xe: “Tốt nhất anh nên là người nói được làm được” Sau khi mở cửa xe, Đào Hương Vi đang muốn rời đi ngay lập tức.
Đột nhiên Nguyễn Cao Cường lại kéo tay cô lại, theo phản xạ có điều kiện Đào Hương Vi nhanh chóng gạt ra, cảnh giác nhìn anh hỏi: “Anh lại muốn làm gì nữa?”
Phản ứng của cô khiến cho Nguyễn Cao Cường cảm thấy rất bất đắc dĩ, anh thôi không chạm vào cô nữa, chỉ nhìn thẳng vào mắt Đào Hương Vi, vô cùng nghiêm túc nói: “Em phải nhớ kỹ, em muốn tìm bất cứ ai kết hôn đều được, thế nhưng tuyệt đối không thể tìm Phạm Văn Đồng”
Nói tới việc này, Đào Hương Vi lại cảm thấy muốn nổi nóng, trước đây anh không những không cho phép cô ta qua lại với Phạm Văn Đồng, ngay cả những người khác cũng không được. Bây giờ anh chuẩn bị kết hôn, lại hào phóng nói cho phép cô kết hôn với những người khác?
Anh đúng là cái loại đàn ông vừa ích kỷ vừa cực kỳ ngang ngược lại còn không biết nói lý lẽ.
“Chính anh đã nói từ biệt rồi mà, chuyện của tôi anh đừng quan tâm làm gì” Cô nói xong lời bản thân muốn nói lại chuẩn bị xuống xe.
Thế nhưng giọng nói của người đàn ông phía sau lại bất thình lình truyền đến: “Nếu như em dám kết hôn với Phạm Văn Đồng, anh sẽ làm cho lễ kết hôn của hai người dang dở luôn”
Nghe vậy bỗng dưng Đào Hương Vi quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc tàn nhãn của anh, điều đó cho thấy mấy lời anh vừa nói không phải là đùa giỡn.
“Anh… Đúng là đồ khốn nạn mà” Đào Hương Vi giận dữ, lạnh giọng bỏ lại câu này sau đó lập tức rời đi, cô còn ở đó nói thêm với anh một câu nữa thôi, chỉ sợ sẽ bị tức chết mất.
Nguyễn Cao Cường nhìn theo bóng người dần biến mất sau màn đêm của Đào Hương Vị, lúc này mới vẫy tay gọi tài xế về lái xe rời đi.
Lời của anh nói, rồi một ngày nào đó Đào Hương Vi sẽ hiểu.
“Nguyễn Cao Cường, anh thật sự muốn kết hôn với Nam Thùy Dương đây à?” Lâm Hương Giang nhìn người đàn ông mình gọi là anh đang ngồi trên ghế sa lông, hai chân lười biếng bắt chéo nhau khẽ ve vẩy. Dáng vẻ này của anh trai cô là muốn từ bỏ hình tượng của bản thân luôn rồi sao?
“Không phải thiệp mời đã phát cho em rồi sao?” Anh hỏi ngược lại cô, chuyện như vậy sao có thể giả được?
Lâm Hương Giang nhìn về phía tấm thiệp mời anh vừa đưa cho mình lần nữa, cảm thấy dù có thể nào không thể tin được chuyện đối tượng anh trai mình muốn kết hôn, thế nhưng cô dâu lại là Nam Thùy Dương.
“Thế chị Hương Vi kia phải làm sao bây giờ?” Lâm Hương Giang không nhịn được nhíu mày hỏi.
“Cô ấy thế nào thì liên quan gì đến anh?” Anh nhíu mày, bày ra dáng vẻ không thèm quan tâm.
Lâm Hương Giang nhìn chăm chằm vào anh, có chút ngờ vực khẽ nheo mắt lại: “Thái độ này của anh… Không đúng lắm” Khác hoàn toàn so với một Nguyễn Cao Cường lúc bình thường, bây giờ tựa hồ anh đang coi nhẹ tất cả, thái độ được chăng hay chớ, chẳng thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì.
“Được rồi, thiệp mời anh đã phát đến tận tay em rồi, đến lúc ấy nhớ mang theo người đàn ông và con trai của em đến uống rượu mừng của anh nhé” Dứt lời, anh lập tức đứng dậy muốn rời đi.
“Nguyễn Cao Cường, anh thật lòng muốn thế đấy à?” Lâm Hương Giang truy hỏi.
Nguyễn Cao Cường cảm thấy có chút buồn cười nhìn về phía cô hỏi lại: “Anh có chỗ nào không thật lòng à?”
Lâm Hương Giang không thích anh đùa giỡn như thế, vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu như anh không có tình cảm với Nam Thùy Dương, chỉ là muốn phụ trách mới kết hôn với cô ấy, đợi đến khi cô ấy biết chuyện, nó sẽ trở thành một loại thương tổn với cô ấy”
“Sao em biết anh không có tình cảm với cô ấy?”
“Lẽ nào anh có tình cảm với cô ấy thật sao?” Cô không tin hỏi ngược lại.
Ánh mắt Nguyễn Cao Cường chợt lóe lên, cô trái lại không hề trả lời, chỉ phất tay một cái nói: hàn huyên với em nữa”
“Rồi anh sẽ hối hận cho xem” Lâm Hương Giang nhìn về phía bóng lưng của anh nói.
Bước chân Nguyễn Cao Cường chỉ thoáng dừng một chút, sau đó lập tức tiếp tục đi về phía cửa: “Nhớ đến uống rượu mừng đấy” Anh làm như không nghe thấy cô nói gì hết.
Đi đây, không phí lời.