Tâm tình của Lâm Hương Giang vào giờ phút này rất bình tĩnh, dáng vẻ như không có bất cứ chấn động nào, có lẽ là đã sớm nghi ngờ Hoa Xuân cho nên khi giây phút vạch trần cô ấy đến thì trong lòng mới không có bất cứ rung động nào như bấy giờ.
“Cô nói đi, vì sao phải làm những chuyện này? Hay là tôi đã làm chuyện gì có lỗi với cô?” Thế mà muốn phá hủy toàn bộ nước hoa của cô!
Lén lút tiết lộ phương pháp điều chế nước hoa của cô ra ngoài đã đủ quá đáng rồi, không ngờ rằng còn có thể làm ra chuyện càng quá đáng hơn.
Hoa Xuân siết chặt cây gậy trong tay, cho đến giờ phút này cô ấy mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, cô ấy bị gài bấy rồi.
Lâm Hương Giang nói cái gì mà muốn đổi bao bì mới, còn cố ý đưa bản vẽ thiết kế mới giao cho cô, khi đó đã bắt đầu sắp xếp bẫy rập.
Cô ấy còn ngu ngơ cho rằng Lâm Hương Giang rất tin tưởng cô ấy, bản thân che giấu rất tốt, không có lộ ra sơ sót gì.
Bị bắt gặp hành vi phạm tội ngay tại hiện trường, đã không còn cách nào biện hộ được nữa rồi.
“Chị Hi, chị không hề có lỗi với em, là em có lỗi với chị” Hoa Xuân dẫn xuống sự hoảng hốt trong lòng, cực kỳ xấu hổ nói.
“Là ai đã sai khiến cô làm những chuyện này?” Không cần phải nói thì Lâm Hương Giang cũng biết, chuyện này không thể nào là ý tưởng của một mình Hoa Xuân.
Sắc mặt của Hoa Xuân thay đổi mấy lần, cuối cùng vứt cây gậy trong tay đi: “Không ai sai khiến em cả, là tự em muốn làm như vậy…”
“Không thể nào! Cô và tôi không thù không oán, cô không có lý do gì để phá hủy – Lâm Hương Giang nước hoa của tôi cả: không ngờ rằng cô ấy muốn gánh chịu hết tội lỗi lên người mình, còn đang bảo đứng đằng sau cô ấy.
Cảm xúc của Hoa Xuân đột nhiên trở nên kích động, vò mẻ không sợ nứt lớn tiếng nói: ệ người “Tất cả đều là lỗi của em, em trộm phương pháp điều chế nước hoa của chị bán cho người khác, bây giờ còn muốn phá hủy tất cả nước hoa của chị, bởi vì chị quá xuất sắc, em ghen ghét với chị, là do tâm lý em không bình thường, chị bắt em lại đưa đến đồn cảnh sát đi!”
Bây giờ cô ấy lại tự thú!
Lâm Hương Giang chỉ cảm thấy rất đau lòng: “Hoa Xuân, tôi tự thấy bình thường tôi đối xử với cô không tệ, không ngờ rằng cô lại đền đáp tôi như thế này, cô tình nguyện Ỉ tù chứ không bằng lòng nói ra kẻ đứng đằng sau là ai đúng không?”
Cô cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, chẳng lẽ là người đứng đằng sau kia nằm được điểm yếu của Hoa Xuân nên uy hiếp cô ấy?
“Em nói rồi, không có ai sai khiến cả, toàn bộ đều là do mình em gây nên!” Hoa Xuân vô cùng cố chấp nói Lâm Hương Giang bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên cười giễu một tiếng: “Được, cô không chịu nói thì thôi vậy, nhưng mà cô đừng nghĩ răng cô bao che cho anh ta, ngồi tù thay anh ta thì tôi sẽ không có cách tóm anh taI”
Hoa Xuân cúi đầu, mím chặt môi không nói lời nào, thân thể khẽ run rẩy, vẫn nhất quyết không chịu nói ra người sau màn.
Lâm Hương Giang không nói nhiều lời nữa, xua tay ra hiệu cho bảo vệ đi qua bắt lấy cô ấy, dẫn cô ấy đến đồn cảnh sát.
Lúc Hoa Xuân bị bảo vệ khống chế đi ngang qua trước mặt cô, nói một câu cuối cùng: “Xin lỗi, chị Ánh, em cũng là bất đắc dĩ”
Từ lúc bắt đầu cô ấy đã dùng thân phận gián điệp để đến bên cạnh Lâm Hương Giang, bây giờ nhiệm vụ thất bại, cô ấy chủ động tự thú ngồi tù, chỉ hy vọng người kia có thể buông tha người nhà của cô ấy.
Lâm Hương Giang quay mặt sang chỗ khác không muốn nhận lời xin lỗi như vậy của cô.
Hoa Xuân bị đưa đến cục cảnh sát, mà nước hoa của Lâm Hương Giang cũng không đổi bao bì mới, đây chẳng qua là kế hoạch dùng để dẫn dụ gián điệp ra mà cô và Hà Tuấn Khoa đã cùng nhau bàn bạc.
“Em chắc chẳn muốn tung đợt nước hoa này ra thị trường vào ngày mai à?” Hà Tuấn Khoa thấy cô không hề buồn bã vì chuyện của Hoa Xuân thì yên tâm một chút.
“Đúng, đây là tâm huyết của em, không phải ai cũng có thể ăn cắp bản quyền được”
Cho dù là phương pháp điều chế và tên của đối phương cũng y chang cô, còn ra thị trường sớm hơn cả cô, như thế thì đã sao?
Chuyện này không có nghĩa là hàng nhái có thể áp đảo hàng chính quy!
“Ngày mai anh giúp em sắp xếp một chút nhé?” Hà Tuấn Khoa nhìn thấy sự tự tin và ý chí chiến đấu trên mặt cô thì khẽ nhếch môi mỏng, đây mới là người phụ nữ mà anh đã xem trọng.
“Không cần đâu, em đã chuẩn bị xong hết rồi, em sẽ tự đánh trận này, chỉ xin có thể nhanh chóng tìm ra Nguyễn Cao Cường dùm em”
Nguyễn Cao Cường xảy ra chuyện đã bốn ngày rồi, người nhà họ Hà và nhà họ Nguyễn gần như đã lật tung ngọn núi kia lên nhưng vẫn không có tung tích của anh ta.
Lâm Hương Giang có linh cảm là anh ta vẫn còn sống, chỉ là bọn họ không tìm được anh ta mà thôi.
“Anh sẽ cố hết sức” Hà Tuấn Khoa khẽ gật đầu, thực sự không muốn nhìn thấy cô lo lắng cho một người đàn ông khác nữa, cho dù đó là anh trai của cô.
Hôm sau, mẫu nước hoa mới nhất của Lâm Hương Giang vẫn đúng hẹn ra mắt, đồng thời còn tổ chức họp báo giới thiệu sản phẩm mới.
Đào Hương Vi với tư cách là người đại diện đương nhiên phải đến buổi ra mắt, chỉ là nhìn trạng thái tinh thần có vẻ không được tốt lắm.
Mấy hôm nay cô ta luôn chờ đợi tin tức của Nguyễn Cao Cường, buổi tối gần như là không thể chợp mắt.
Lúc trước anh ta nhẫn tâm vứt bỏ cô ta, nói chia tay là chia tay, khiến cho cô ta trải qua biết bao ngày tháng đau khổ như thế, đáng lẽ ra cô ta nên hận anh ta mới đúng, xem như anh ta đã chết thì cô ta cũng không cần đau đớn.
Nhưng ai mà ngờ rằng bản thân lại buồn bã đến mức này…
Bấy giờ Lâm Hương Giang đang đứng trên sân khấu buổi họp báo ra mắt sản phẩm mới, cầm trong tay nước hoa “Trân Trọng”
của cô, Phóng viên dưới sân khấu đã sớm không thể chờ được đặt câu hỏi: “Cô Nguyễn, mẫu nước hoa mới nhất cô cho ra mắt ngày hôm nay vì sao lại giống như mẫu nước hoa một tuần trước của DK cho ra thị trường thế? Đến cả bao bì và tên gọi cũng giống nhau như đúc, đây không phải là ăn cắp ý tưởng sao?”
‘Vẻ mặt Lâm Hương Giang rất tự nhiên, không hề căng thẳng tí nào, liếc mắt nhìn những người có mặt ở đây, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía người phóng viên đặt câu hỏi: “Đúng vậy, đây là ăn cắp ý tưởng.”
Một câu nói của cô làm dưới sân khấu dấy lên sóng lớn, mọi người đều không hiểu, thấp giọng bàn tán Cô công khai ăn cắp ý tưởng mà còn mạnh mồm như thế à? Không phải quá đáng lắm sao?
Xem như cô có là cô chủ nhà họ Nguyễn thì cũng không thể phách lối như thế được!
Âm thanh tranh luận, chửi rủa và những khinh bỉ cô không ngừng vang lên dưới sân khấu, mà dáng vẻ của cô vẫn rất bình tĩnh.
“Các vị, tôi nói ăn cắp ý tưởng là chỉ DK kẻ hèn hạ ăn cắp ý tưởng nước hoa của tôi, tôi mới chính là người bị hại!” Giọng nói của Lâm Hương Giang truyền đến từ trong loa, người ở chỗ này đều nghe thấy rất rõ ràng.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, ai cũng khó hiểu nhìn cô.
“Vậy trước tiên tôi sẽ nói cho mọi người nghe một chút vì sao mẫu nước hoa này của tôi tên là Trân Trọng, mọi người đều biết, tôi không lớn lên ở nhà họ Nguyễn, người bố nuôi nhận nuôi tôi là nhà sáng chế mùi hương giỏi nhất trên thế giới này, ông ấy đã điều chế cho tôi một lọ nước hoa, cũng chính là lọ Trân Trọng này trong tay tôi đây…”
Lâm Hương Giang nói ra nguồn gốc của nước hoa và cách mà bản thân làm như thế nào để tìm ra phương pháp điều chế của “Trân Trọng”, lần lượt kể lại từng cái.
“Tôi nghĩ tất cả mọi người đều hiểu rõ, hàng nhái không thể nào so sánh với hàng chính gốc, hôm nay tôi đã cố tình mua một lượng lớn nước hoa DK, bây giờ tôi sẽ chia cho từng người, mọi người có thể so sánh thử mùi của hai loại nước hoa này có gì không giống nhau?”
Công nhân viên phân phát cho từng người có mặt ở đây hai bình nước hoa có bao bì giống nhau như đúc.
“Cách sản xuất nước hoa không giống nhau thì mùi thơm được điều chế ra cùng với thời gian giữ mùi cũng sẽ có khác biệt rất lớn, không phải cứ ăn cắp được phương pháp điều chế là xong.”
Sau khi mọi người ngửi thử hai lọ nước hoa thì quả nhiên phát hiện điểm khác nhau.
“Mùi thơm từ lọ của cô Nguyễn rất đặc biệt, ngửi xong có một loại cảm giác rất thoải mái, mùi thơm của DK bị nồng quá…”
“Còn có bao bì mặc dù nhìn có vẻ giống nhau nhưng nếu quan sát kĩ thì của cô Nguyễn có cảm giác khá là tỉnh t Trải qua so sánh, mọi người đều nhận ra được sự khác biệt, căn bản là hai mùi thơm khác nhau.
“Cô nói DK trộm phương pháp điều chế của cô, cô có chứng cứ gì không?” Nhưng vẫn có phóng viên cố tình làm khó dễ cô.