Xem ra cô của anh ta cũng không phải dạng vừa.
Lãnh Thiên Khuê sau khi bị một thùng nước lạnh tạt xuống đã tỉnh lại, tóc của cô ấy bị nước làm ướt nhẹp, quần áo cũng nhiễu nhại, so với hồi nấy quả thật là chật vật không chịu nổi.
Hễ cô ấy mở mắt lại nhịn không được mà hắt xì, bị thấm lạnh rồi Cô ấy còn chưa rõ tình huống xung quanh đã nghe thấy thanh âm cười lạnh như bà đồng ác độc kia của Dạ Tuyết Hoa: “Tỉnh rồi à?”
Cô ngước mắt, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt chua ngoa kia của Dạ Tuyết Hoa, đáy lòng lãnh lẽo.
“Cút” Cô ấy cực chán ghét quát kẽ, hoàn toàn không muốn nhìn thấy bà đồng này chút nào.
Dạ Tuyết Hoa âm lãnh híp mắt: “Xem ra cô có chết cũng không chịu hối cải, chịu khổ quá ít rồi, hay là muốn chịu khổ nhiều thêm nữa mới ngoan”
“Thả tôi ra!” Lãnh Thiên Khuê muốn giật tung dây sắt, nhưng mà hễ cô ấy vừa vùng vẫy liền đụng tới miệng vết thương, đau tới nỗi khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy đều tái nhợt cả lên.
Dạ Tuyết Hoa thấy thế không khỏi cười ra tiếng: “Nhìn thân hình da thịt mềm mại này của cô chủ lớn xem, cần gì phải tự gây khó dễ cho mình, làm chính mình bị thương? Tôi khuyên cô vẫn nên thức thời một chút, chỉ cần cô gật đầu đồng ý kết hôn với Hữu Khánh, sau này cô cũng sẽ dễ sống”
“Tôi nhố vào! Thứ lòng lang dạ sói như mấy người! Tôi hận không thể giết sạch hết!
Cho dù có chết tôi cũng sẽ không kết hôn với anh ta đâu!” Lãnh Thiên Khuê một lòng muốn báo thù cho cha mẹ, nếu như có thể cô còn muốn về nhà.
Dạ Hữu Khánh sắc mặt trầm xuống có chút dọa người, anh ta căng mặt nói: “Cô, cô không cần phải phí lời với cô ta, bây giờ đầu óc cô ta còn chưa thanh tỉnh, để nhà điều chế mùi hương trấn an tâm tình cô ta trước rồi hãy nói sau.”
Dạ Tuyết Hoa vẫn không tin tưởng năng lực của Lâm Hương Giang, thiếu chút nữa đã trực tiếp đuổi cô đi.
Bà ta phất phất tay nói: “Không cần nhà điều chế mùi hương gì gì đó, cô chủ Lãnh vẫn chưa chịu nhiều đau khổ, có nhiều đạo lý cô ta không hiểu được, để tôi lại dạy dỗ cô ta!”
Bà ta vừa nói vừa đi đến gần Lãnh Thiên Khuê, ngay sau đó trực tiếp kéo căng những dây thiết, khiến cho Lãnh Thiên Khuê vốn dĩ đã bị thương ngay tức khắc đau đớn kêu ra tiếng: “Á! Dạ Tuyết Hoa nhìn bộ dáng thống khổ của cô lại nở nụ cười: “Biết đau rồi à? Không muốn bị phế bỏ tay chân thì ngoan ngoãn kết hôn với Hữu Khánh, có nghe hay không!”
“A a..” Lãnh Thiên Khuê đau đến nỗi trán toát ra mồ hôi lạnh, chỗ bị thương ở cổ tay và mắt cá chân lần nữa tét ra chảy máu, Dạ Tuyết Hoa vẫn dùng sức siết chặt dây sắt, chỗ cô bị thương thậm chí còn nhìn thấy xương trẳng!
Một màn đẫm máu tàn nhãn như thế quả thực khiến người ta giận dữ, Lâm Hương Giang không cách nào nhìn thêm được nữa, dù cho bản thân cô khó mà ngăn cản được chuyện hung ác như vậy, nhưng cô cũng phải liều mạng một lần!
“Dừng tay!” Cô phẫn nộ quát, tiến lên trực tiếp đẩy Dạ Tuyết Hoa ra.
Đối phương không dự đoán được cô sẽ ra tay, không có phòng bị bị cô đẩy ra, lúc này Dạ Tuyết Hoa mới buông lỏng tay, những dây sắt kia cũng lập tức buông lỏng.
Khi Dạ Hữu Khánh muốn ngăn cản cô của anh ta lại, không nghĩ tới Lâm Hương Giang đã mở miệng trước, bàn tay đang đưa ra giữa không trung của anh ta liên thu về bên người, gắt gao năm chặt thành quyền.
Anh ta nhìn miệng vết thương vô cùng thê thảm của Lãnh Thiên Khuê, tâm hung hăng như bị ai kéo, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng đau đớn tột cùng của cô ta, ngực càng nghẹn đến phát hoảng Dạ Tuyết Hoa lùi lại vài bước mới đứng vững, tức giận không thôi trừng mắt nhìn Lâm Hương Giang, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Cô là cái thá gì mà dám đẩy tôi ra?”
Bà ta lập tức nói với Dạ Hữu Khánh: “Nhanh, kêu người đuổi cô ta đi, ở đây không cần nhà điều chế mùi hương gì hết!”
“Cô ta đã bị thương rất nặng, nếu như tôi không ngăn cản bà lại, tay chân cô ta sẽ phải phế bỏ!” Lâm Hương Giang thẳng mặt chống lại Dạ Tuyết Hoa, cô nhìn Lãnh Thiên Khuê lúc này thở phào một hơi, nhưng vẫn đau đến không thể mở miệng được.
“Phế thì phế đi, đỡ cho cô ta mỗi ngày không phải muốn chạy trốn thì là nghĩ cách giết tôi và Hữu Khánh, nói không chừng nếu cô ta bị như vậy sẽ nghe lời hơn một chút.” Dạ Tuyết Hoa không có cảm tình gì nói.
Lâm Hương Giang không muốn nói chuyện với bà ta, trực tiếp nhìn Dạ Hữu Khánh nói: “Anh cũng muốn phế bỏ tay chân cô ta sao?”
Ánh mắt Dạ Hữu Khánh từ từ trầm xuống, thình lình chống lại tầm mắt của Lãnh Thiên Khuê, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, trong đó đan xen biết bao nhiêu yêu hận, ai cũng không rõ ràng.