“Anh nói rất đúng” Cô mỉm cười đáp lại anh.
Trong lúc nói chuyện, Tôn Minh Hải và Tôn Minh Khuê tới tìm Phạm Văn Đồng.
“Anh Đồng, anh không sao chứ? Em nghe nói tay anh bị thương?” Tôn Minh Khuê thấy quả nhiên tay anh ta đang bó thạch cao, hoàn toàn không so đo chuyện anh ta đã đưa cô ta về trại tạm giam nữa, mà bắt đầu đau lòng vì anh ta.
“Tay anh bị gãy xương sao? Là Đào Hương Vi làm hại?” Cô ta nhìn thấy Đào Hương Vi đang đứng bên cạnh, lập tức tức giận xông tới: “Chị đúng là yêu tinh hại người, đầu tiên là hại tôi, hiện tại chị lại hại anh Đồng bị thương, sao chị còn chưa cút đi?”
“Minh Khuê, không nên quá đáng” Tôn Minh Hải nhỏ giọng quát con gái.
“Con quá đáng chỗ nào, lẽ nào chị ta không phải yêu tinh hại người sao?” Tôn Minh Khuê tức giận nói.
Phạm Văn Đồng nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó, Đào Hương Vi đã giành trước một bước. Cô nghiêm túc nói: “Không phải tôi, cho tới bây giờ tôi chưa từng hại người nào, cô phải vào trại tạm giam là cô gieo gió gặt bão, chớ trách tới trên người tôi.
Loại người được nuông chiều tới không phân rõ thị phi như cô, nếu còn không thay đổi, cô còn sẽ chịu thiệt nữa”
Trước đó cô nhường nhịn Tôn Minh Khuê là nể mặt Phạm Văn Đồng, hiện tại cô vốn đang khó chịu, không thể nghe nổi mấy lời vu khống của Tôn Minh Khuê, cho nên cô không khách khí nữa.
“Cô…” Tôn Minh Khuê buồn bực: “Chẳng lẽ anh Đồng bị thương thành như vậy không phải do cô làm hại sao?”
“Không phải, thương thế kia là chính anh tạo thành” Phạm Văn Đồng nói.
Tôn Minh Khuê trừng anh ta: “Anh chỉ biết bảo vệ chị ta!”
“Được rồi, Minh Khuê, không nên nói nữa” Tôn Minh Hải ngăn cản con gái, ngay sau đó lại nói với Phạm Văn Đồng: “Cha chuẩn bị trở về, sẽ dẫn cả Minh Khuê về theo” Ông ta cố ý tới đây vì muốn đưa con gái ra khỏi trại tạm giam.
“Con không đi, con phải ở lại đây với anh Đồng” Cô ta cự tuyệt.
“Không đi, chẳng lẽ con muốn vào trại tạm giam nữa sao?” Tôn Minh Hải hừ lạnh.
“Con..” Tôn Minh Khuê rất buồn bực: “Không phải cha đã khơi thông quan hệ rồi sao? Cha sẽ không đưa con vào đó lại, đúng không”
“Khó có thể đảm bảo không có người cố ý nhằm vào con. Nếu có người phát hiện con đã ra ngoài, lại lộ chuyện này ra, con sẽ phải đi vào nữa” Cô con gái đần độn này, hiện tại phải mau chóng rời khỏi đây tránh đầu sóng ngọn gió mới đúng.
“Em về với cha nuôi đi, anh còn việc phải làm, không cách nào chăm sóc cho em được” Phạm Văn Đồng cũng hy vọng cô ta quay về nhà họ Tôn.
Tôn Minh Khuê chu mỏ, vô cùng uất ức: “Em biết rồi, vì người phụ nữ này mà anh đã bắt đầu ghét bỏ em, hừ!” Cô ta vừa dứt lời đã xoay người chạy ra bên ngoài, còn cố ý đụng bả vai Đào Hương Vĩ.
Đào Hương Vi thiếu chút nữa bị cô ta đụng tới ngã sang một bên, Phạm Văn Đồng đúng lúc vươn tay ra đỡ lấy cô: “Không sao.
chứ?”
Cô lắc đầu, vai hơi đau một chút mà thôi.
Tôn Minh Hải lại nói với Phạm Văn Đồng: “Chính con tự giải quyết cho tốt”
“Con biết rồi, trên đường trở về cha chú ý an toàn” Phạm Văn Đồng rất tôn kính ông ta.
Trước khi đi Tôn Minh Hải còn liếc nhìn Đào Hương Vị, loại ánh mắt ngầm có thâm ý nào đó khiến cô cảm thấy có chút kỳ quái.
Tại sao ông ta lại nhìn cô với ánh mắt như vậy?
“Cha nuôi đối xử với anh rất tốt đúng không?” Sau khi Tôn Minh Hải rời đi, cô không nhịn được hỏi Phạm Văn Đồng.
“Sau khi cha mẹ anh qua đời ông ấy đã thu dưỡng anh. Với anh, ông ấy là cha nuôi cũng là ân nhân” Giọng nói của Phạm Văn Đồng hơi nặng.
Đào Hương Vi không nói gì nữa, nếu là người tốt hẳn không có vấn đề gì lớn, có lẽ là cô quá nhạy cảm.