Cô ấy không hề giấu giếm mà nói tất cả những chuyện này cho Lâm Hương Giang.
Trước đây Lâm Hương Giang cảm thấy cuộc đời mình đã có thể tính là khúc chiết, nhưng hôm nay so với Lãnh Thiên Khuê, cô cảm thấy cô ấy càng khó khăn hơn mình.
Dù sao thì thứ Lãnh Thiên Khuê mất đi cũng là ba mẹ và cả ngôi nhà hoàn chỉnh, còn gánh vác nhiều thù hận như vậy.
Cô không khỏi thở dài một hơi: “Cậu cần tôi giúp cậu đối phó với Dạ Hữu Khánh như thế nào?”
Lãnh Thiên Khuê có chút bất ngờ nhìn về phía cô, tiện đà mím môi: “Không cần cậu đối phó với anh ta giúp tôi, đây là chuyện giữa tôi và anh ta, tôi không muốn liên luy tới người bên cạnh”
Trải qua chuyện lần này, cô ấy không muốn liên lụy tới bất kỳ người nào nữa.
“Dạ Hữu Khánh không phải hạng người dễ đối phó như vậy” Sau đó cô ấy lại nói một câu.
“Tôi biết anh ta rất vô lại, hơn nữa còn là một tên vô lại có não. Cộng thêm anh ta có thủ đoạn độc ác, quả thật rất khó đối phó. Chẳng qua nếu nhà họ Nguyễn Cao liên thủ với nhà họ Hà, hẳn là vẫn có thể đối phó với anh ta” Không phải cô khuếch đại, mà cô thật sự có tự tin như vậy.
Lời của cô đủ để khiến Lãnh Thiên Khuê động tâm, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn lắc đầu: “Như vậy không thể tính là chính tôi báo thù, tôi muốn tự tay giết anh ta đi sau đó lấy lại thứ thuộc về tôi.”
Lâm Hương Giang nhíu mày: “Làm vậy… sẽ rất khó, hơn nữa cậu chỉ có một mình”
“Tôi biết rất khó, có lẽ sẽ phải tốn hao rất nhiều thời gian, chẳng qua con gái báo thù mười năm không muộn. Chỉ cần tôi còn sống, còn một hơi thở, tôi sẽ không buông bỏ.”
“Vậy cậu muốn làm gì?’ Lâm Hương Giang ngưỡng mộ nghị lực của cô ấy, chỉ là chuyện này vẫn cần lên kế hoạch cẩn thận.
Lãnh Thiên Khuê im lặng một hồi mới mở miệng: “Tôi còn chưa nghĩ ra, chỉ có thể dưỡng thương khỏi hẳn rồi lại nói tiếp”
Cô ấy nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang, nói tiếp: “Hiện tại tôi cần cậu tìm giúp tôi một nơi để dưỡng thương, tôi không muốn bị anh ta bắt được”
“Chuyện này không thành vấn đề, cậu cứ giao cho tôi là được” Lâm Hương Giang không suy nghĩ quá nhiều đã đồng ý.
Giống như Lãnh Thiên Khuê dự liệu, rất nhanh Dạ Hữu Khánh đã tìm tới.
Sáng sớm hôm sau, Dạ Hữu Khánh dẫn theo thủ hạ của anh ta vây quanh bên ngoài nhà họ Hà, kêu gọi bọn họ giao Lãnh Thiên Khuê ra.
Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa cùng đi ra ngoài gặp anh ta.
Lâm Hương Giang nhìn nhìn đám người vây xung quanh nhà họ Hà, không khỏi cười lạnh: “Dạ Hữu Khánh, anh làm vậy là có ý gì? Anh dẫn nhiều người tới nhà tôi như vậy là muốn làm gì?
Lúc này Dạ Hữu Khánh đang ngồi trên ghế, xem ra Lãnh Thiên Khuê đâm anh ta một đao, anh ta còn chưa dưỡng lành.
Bản thân mình bị thương còn không chịu ở nhà dưỡng thương cho tốt, ngàn dặm xa xôi đuổi theo đến nơi này chỉ vì bắt Lãnh Thiên Khuê, anh ta cũng đủ liều mạng.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang, giọng điệu lạnh băng: “Cô đừng đánh trống lảng! Lãnh Thiên Khuê đang ở chỗ của cô, mau giao cô ấy ra đây!” Trước đó khi cô giúp đỡ Lãnh Thiên Khuê chạy trốn, anh ta còn chưa tính sổ với cô đâu.
Lâm Hương Giang gật đầu: “Không sai, đúng là cô ấy đang ở chỗ của tôi, chẳng qua… đó là chuyện tối ngày hôm qua.”
Dạ Hữu Khánh nhíu mày: “Có ý gì?”
“Ý của tôi là tối hôm qua cô ấy đã ở chỗ tôi, hiện tại cô ấy đã đi rồi” Cô cũng rất kiên nhãn giải thích.
“Không thể nào!” Dạ Hữu Khánh hoàn toàn không tin.
“Anh thích tin hay không thì tùy, cho dù anh có lật ngược nhà tôi lên cũng không thể tìm được cô ấy đâu. Huống chỉ tôi cũng sẽ không cho anh đi vào” Cô nói lời này không phải là cố ý chọc anh ta tức chết sao?
Hà Tuấn Khoa đứng ngay bên cạnh cô không nói một lời, anh chỉ phụ trách tới đây giữ thể diện cho cô.
Hai tròng mắt Dạ Hữu Khánh híp lại tàn nhẫn, đáy mắt lóe lên lãnh diễm u hàn: “Tôi cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc tôi có thể đi vào hay không!” Cho nên, ý của anh ta là anh ta muốn cứng rắn xông vào tìm người sao?