Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa đứng ở trên bến tàu nhìn chiếc du thuyền kia chạy đến trước mặt.
Dần dần, bọn họ cũng thấy rõ ràng người trên du thuyền là ai.
Nếu nói An Thu Huyền một hai phải cùng tới đây, vậy thì còn có thể hiểu, Hà Tùng Nhân xuất hiện khiến cho Lâm Hương Giang kinh ngạc.
“Xem ra ngày cả nhà chúng ta nghỉ phép.
lại phải bị người khác phá hỏng rồi” Lâm Thanh Dương bĩu môi, cũng không thích nhìn thấy bọn họ.
Đôi mắt đen của Hà Tuấn Khoa nheo lại, nhưng thật ra không nói gì, nhưng rõ ràng là cũng có chút không vui.
“Anh Tuấn Khoa, sao anh biết em muốn tới? Còn cố ý ở đây đón em sao?” An Thu Huyền trực tiếp đi đến trước mặt anh, vui vẻ nói.
“Không phải nhà cháu đón cô, mà là muốn xem xem là ai tới quấy rây nhà cháu nghỉ phép” Lâm Thanh Dương trả lời thay daddy.
Khuôn mặt An Thu Huyền xẹt qua một tỉa xấu hổ, cười gượng một tiếng, lúc này mới chào hỏi hai mẹ con: “Chị Hương Giang, không phải em cố ý tới quấy rầy hai người, là trong công ty có chút tài liệu quan trọng cần anh Tuấn Khoa ký tên, em đành phải đưa tới đây, cũng không thể gọi anh ấy về làm việc mà…”
Trên mặt Lâm Hương Giang là nụ cười nhàn nhạt, dùng công việc coi như là lấy cớ, thật sự là lý do rất tốt.
Nếu cô ta tới đưa tài liệu, vậy thì Hà Tùng Nhân thì sao?
Hà Tùng Nhân xuống di thuyền sau đó không nhanh không chậm đi tới, nhìn xung quanh bốn phía: “Chú út, cháu nghe nói chú mua một hòn đảo nhỏ, nên cháu cố ý tới đây xem thử một chút”
Nghe câu này của hắn, bây giờ hắn có thời gian rảnh, cũng muốn đến nghỉ phép?
Nếu hẳn gọi Hà Tuấn Khoa một tiếng chú út, vậy thì cũng không dễ đuổi hẳn đi.
Hà Tùng Nhân nói xong câu đó, ánh mắt giống như lơ đấng nhìn Lâm Hương Giang, vừa đúng lúc cô cũng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau, Lâm Hương Giang không trốn tránh, sắc mặt vẫn luôn nhàn nhạt, mà hẳn thì lại cong cong môi không dễ phát hiện.
Lâm Hương Giang thâm nghĩ, hai người kia tới thật sự đúng lúc…
Cho dù bọn họ tới, cũng không ngăn cản được ý muốn câu cá của Lâm Thanh Dương.
Giám đốc Vương nói nhất định phải đi câu cá, tốt nhất là sau chạng vạng, thủy triều dâng lên, sẽ câu được rất nhiều cá, còn có một số loại cá chỉ xuất hiện vào buổi tối.
Hà Tuấn Khoa sắp xếp một chiếc du thuyền, trực tiếp đi tới hòn đảo nhỏ bên cạnh, cơm trưa cũng được sắp xếp ở trên du thuyền.
Anh thả cần câu, cho Lâm Thanh Dương nhìn, có cá căn câu thì trực tiếp kéo lên.
Anh ngồi ở chiếc ghế bên cạnh bờ cát, xử lý tài liệu An Thu Huyền mang đến.
An Thu Huyền vì lấy lòng Lâm Thanh Dương, nên muốn câu cá với cậu bẽ.
*Cô ở đây chỉ biết quấy rầy cháu, cô tránh ra một chút đi” Lâm Thanh Dương không thèm nể mặt cô ta.
Cô ta tự chuốc lấy nhục, âm thầm trừng mắt với cậu bé một cái, trong lòng chửi má nó, mặt ngoài vẫn rất dịu dàng: “Vậy thì cháu cẩn thận một chút, nếu như có cá căn câu, cháu không kéo được thì nhớ gọi cô giúp đỡ”
“Cô thật là dong dài, quấy nhiễu đến con cá không cắn câu là do cô”
An Thu Huyền hít sâu một hơi, áp lửa lòng xuống, vẫn cười nói: “Vậy thì Quay người lại nhìn thấy Hà Tuấn Khoa ở cách đó không xa, lửa giận lập tức biến mất, đi qua đó, nhẹ giọng nói: “Anh Tuấn Khoa, anh có muốn uống nước trái cây không? Em đi rót giúp anh.”
“Không cần, có lẽ cô cũng biết rõ, khi tôi làm việc không thích bị quấy rầy” Đầu Hà Tuấn Khoa cũng không nâng lên, cũng không liếc nhìn cô ta một cái Đương nhiên An Thu Huyền biết rõ, chỉ là… Chỉ có thể oán hận lại lần nữa nuốt cơn giận xuống lồng ngực, vội vàng nói: “Em…
Em đi giúp chị Hương Giang làm việc.”
Cô ta lập tức xoay người rời đi, hai bố con thật đúng là cùng một tính, nhỏ đuổi cô ta, lớn cũng đuổi cô ta!
Thật ra buổi sáng người giúp việc đã đánh rất nhiều hải sản lên, chủ yếu là Lâm Thanh Dương muốn tự mình câu cá, thứ mới mẻ chơi rất vui Bên này, Lâm Hương Giang đang ở phòng bếp giúp đỡ mọi người làm cơm trưa, con trai nói muốn ăn cá nướng, cô dùng cả buổi sáng xử lý sạch sẽ cá được bắt lên lúc sáng sau đó đặt ở trên giá nướng.
“Cô nên quét một lớp dầu, như vậy sẽ không nướng cháy.”
Lâm Hương Giang đang lật thân cá, phía sau đột nhiên vang lên một câu, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
Cô không để ý đến, lực chú ý đặt ở trên cá nướng.
Hà Tùng Nhân cũng không giận cô không để ý tới mình, lập tức ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh.
Lúc này trong phòng bếp không có những ai, ánh mắt hẳn nhìn chăm chú vào cô cũng làm càn không ít.
“Cô thật sự định kết hôn một lần nữa với chú út của tôi?” Hắn đột nhiên hỏi.
Động tác của Lâm Hương Giang dừng lại một chút, vẫn không nhìn hẳn, sau đó tiếp.
tục nướng cá.
“Khi chúng tôi kết hôn tất nhiên anh sẽ nhận được thông báo.” Cô lạnh nhạt nói một câu.
Hai mắt Hà Tùng Nhân ngưng lại, bên miệng nhếch lên một độ cong có chút lạnh lẽo, nói như vậy, bọn họ thật sự muốn kết hôn!
*Cô cứ như vậy muốn gả cho chú út của tôi? Cô không sợ, sau khi cô gả cho chú ấy sẽ giống như mẹ của cô sao?” Hắn đè thấp tiếng nói nói ra những câu như là đến từ địa ngục.
Lâm Hương Giang đột nhiên nhìn về phía hẳn, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo: “Anh có ý gì?” Đang yên đang lành, vì sao lại nhắc tới mẹ cô?
Hà Tùng Nhân lại cười nhạo một tiếng, nhún nhún vai: “Cô lo lắng như vậy làm gì?
Mẹ ruột của cô có bệnh tâm thần, đây không phải bí mật gì đúng không?”
Lâm Hương Giang lạnh lùng nhìn chằm.
chằm anh ta, cho dù mẹ cô có bệnh tâm thần không phải là bí mật, nhưng đây cũng là chuyện trong nhà nhà họ Nguyễn Cao, ngoại trừ người nhà Nguyễn Cao, người ngoài căn bản không biết.
Trừ khi… hắn cố tình hỏi thăm.
“Anh hỏi thăm chuyện của mẹ tôi là muốn làm gì?” Cô thẳng thản hị *Tôi không muốn làm gì cả, chỉ là quan tâm cô mà thôi, sợ cô gả cho chú út của tôi thì sẽ không tốt lắm, đến lúc đó có áp lực tinh thần có vấn đề gì thì không phải chỉ đơn giản là hại chú ấy, người khác sẽ nói chú út của tôi cưới một người có bệnh tâm thần về nhà, cô nói xem, chú ấy còn có thể quản lý được công ty không?”
“Anh nguyền rủa tôi sắp bị bệnh tâm thần?”
“Sao cô lại nghĩ như vậy? Tôi nói, tôi là vì suy nghĩ cho cô, hơn nữa không phải bây giờ cô đang uống thuốc sao? Nếu cô có vấn đề ở phương diện này, không bằng chữa trị thật tốt, đừng suy nghĩ đến loại chuyện kết hôn gả chồng này”
Trong lòng Lâm Hương Giang giật mình, loại chuyện cô đang uống thuốc mà hẳn cũng biết!
Rốt cuộc là hẳn hỏi thăm được bao nhiêu chuyện?
“Hà Tùng Nhân, tôi cảnh cáo anh đừng có hỏi thăm chuyện của tôi nữa!” Cô có chút nổi giận.
Hắn vẫn mặt dày mày dạn, cho răng mình đang làm việc tốt cho cô.
“Cô đừng nóng giận, tôi cũng chỉ muốn giúp cô nà thôi, vừa hai tôi có một người bạn là bác sĩ ở phương diện này, tôi giúp cô liên lạc với cậu ấy, khám cho cô, chữa trị sớm có lẽ là sẽ không có việc gì” Hẳn còn đang tự quyết định.
“Người có bệnh chính là anh! Anh cút đi cho tôi, đừng tự cho là đúng hỏi thăm bất cứ chuyện gì của tôi nữa!”
“Được được được, cô đừng nóng giận, đừng kích động, tôi sẽ giúp cô liên lạc với bạn của tôi, cô có vấn đề gì tôi có thể giúp.
cô hỏi cậu ấy”
*Cút” Lâm Hương Giang lạnh mặt, không muốn nhìn hắn một cái.
Hà Tùng Nhân đứng lên, một tay cảm vào túi quần, cúi đầu nhìn cô, cuối cùng nói một câu: “Hương Giang, tôi tin có một ngày cô sẽ hiểu ai mới là người đối xử tốt với cô.”
Hắn nói xong thì ra khỏi phòng bếp.
An Thu Huyền vốn định đi vào, nhưng thấy Hà Tùng Nhân đang nói chuyện với Lâm Hương Giang, cô ta tránh ở góc, nghe hết không sót một chữ nào bọn họ nói với nhau.
Thì ra là Lâm Hương Giang có bệnh tâm thần… Cô ta đã biết lần trước nói với Hà Tùng Nhân những lời này là đúng, quả nhiên là hắn đã đi điều tra.
Đáng giận, Lâm Hương Giang có bệnh tâm thần vậy mà còn vọng tưởng gả cho anh Tuấn Khoat Chờ cô ta nói việc này cho Hà Hàm Bội, đến lúc đó Lâm Hương Giang có mê hoặc.
anh Tuấn Khoa như thế nào cũng vô dụng!