“Xem ra cô không tin lời tôi” Ông cụ nhíu mày, ánh mắt thấp thoáng vài tín hiệu nguy hiểm: “Bây giờ tôi có thể làm cô biến mất ngay”
Ông ta gắn giọng như quỷ mị làm người sởn tóc gáy.
Đào Hương Vi kinh hãi, đang định nói gì đó thì bỗng dưng có giọng nam vang lên: “Có cháu ở đây, cháu không thế để cô ấy biến mất”
Cô nhìn sang thì thấy Nguyễn Cao Cường đang bước đến, sao anh lại biết cô bị đưa đến đây?
Ông cụ Nguyễn Cao thấy anh đến, mặt càng lạnh hơn.
Mới vừa bước đến, Nguyễn Cao Cường kéo Đào Hương Vi đứng lên để cô nấp ra sau lưng như gà mẹ đang bảo vệ con Anh lạnh lùng nhìn ông cụ đối diện: “Ông nội, ông hơi quá đáng rồi đó?
Nếu anh đã biết thì ông cụ cũng chẳng giấu làm gì, nhướng mày nói: “Ông đang giúp cháu giải quyết phiền phức mà thôi”
“Ai nói với ông cô ấy là phiên phức của cháu?” Nguyễn Cao Cường vẫn trầm mặt như cũ: “Cháu muốn nói rõ với ông rằng nếu cô ấy mà bị tổn thương thì cháu sẽ không bỏ qua đâu!”
Ông cụ Nguyễn Cao nghe vậy bỗng đập bàn đá bên cạnh: “Làm càn! Chẳng lẽ cháu định ra tay với ông?”
*Nếu ông làm hại cô ấy, cháu sẽ không ra tay với ông nhưng ông sẽ mất đứa cháu này” Nguyễn Cao Cường nói thẳng chẳng sợ gì.
“Cháu.” Ông cụ tức đén mức trán hẫn gân xanh, ngực phập phồng liên tục, ông ta chỉ vào Đào Hương Vi tức giận nói: “Tôi đã nói cô là mối họa mài”
Nghe Nguyễn Cao Cường nói, Đào Hương Vi cũng giật mình, chắng lẽ anh lại đoạn tuyệt quan hệ với ông cụ vì cô?
Vậy thì cô đúng là tội nhân, cô muốn khuyên Nguyễn Cao Cường: “Anh..”
“Em cứ im lặng, không cần phải khuyên, anh đã nói rất rõ rồi, không ai có quyền làm em tổn thương” Anh cắt ngang lời cô, đôi mắt phượng sâu thảm nhìn cô chăm chú.
Đối diện với ánh mắt của anh, tim Đào Hương Vĩ hơi loạn nhịp.
Bàn tay to của Nguyễn Cao Cường nầm chặt cổ tay cô, cuối cùng nói với ông cụ rằng: “Ông nội, ông không cần quan tâm chuyện của cháu đâu, hơn nữa… Cháu chuẩn bị ly hôn với Thùy Dương. Sau này cháu sẽ tự quyết định chuyện tình cảm của cháu, ông cứ lo hưởng tuổi già đi” Dứt lời, ông cụ chưa kịp lên tiếng, anh đã nắm tay cô rời đi.
Đào Hương Vi chỉ có thể đi theo anh, lòng không bình tĩnh nổi.
Ông cụ tròn mắt nhìn theo bóng dáng anh, bỗng ném ấm trà trên bàn đá xuống đất!
“Họa thủy! Hồng nhan họa thủy!” Ông ta thở phì phò mảng.
Đào Hương Vĩ nghe tiếng mắng sau lưng nhưng không quay đầu lại nhìn mà đi ra ngoài theo Nguyễn Cao Cường.
Xem ra ông cụ Nguyễn Cao rất có thành kiến về cô…
Nguyễn Cao Cường dẫn cô ra khỏi nhà Nguyễn Cao, để cô lên xe anh.
Đào Hương Vi nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh, nghỉ ngờ hỏi: “Sao anh lại biết em đến gặp ông cụ?”
Anh âm trầm nhìn cô nói: “Anh biết chắc chắn ông nội sẽ không chịu bỏ qua nên cho người ở nhà theo dõi”
Cô ngạc nhiên nhìn anh, sau đó cười nói: “Đây cũng là nhà anh mà, vậy mà anh cũng cài người vào à?”
“Hết cách rồi, ông cụ cố chấp quá, anh phải theo dõi ông cụ.”
Nguyễn Cao Cường bất đắc dĩ.