Đào Hương Vi đi qua, nhìn thấy một chồng tài liệu đặt trước mặt anh, không khỏi nhíu mày, ngồi xuống bên cạnh anh, lấy tài liệu trong tay anh đi.
*Muộn như vậy rồi nên nghỉ ngơi thôi. Cơ thể của anh còn chưa hồi phục đâu, không thể quá mệt được”
Nguyễn Cao Cường nhìn cô, khóe miệng cong lên: “Vân Nhi ngủ rồi sao?”
“ừ?
Cô đáp lại, sau đó nói: “Em đi xả nước cho anh, anh tắm một chút sau đó cũng đi nghỉ ngơi đi”
Nguyễn Cao Cường thấy bây giờ cô đang đau lòng cho anh, vô cùng nghe lời gật đầu: “Được”
Anh rất tận hưởng cảm giác được cô chăm sóc.
Sau đó Đào Hương Vi đi vào phòng tầm, cho nước ấm vào trong bồn tắm, cầm áo ngủ vào trong phòng tắm.
“Xong rồi, có thể đi tắm rồi” Cô đỡ anh dậy.
“Em tắm cho anh sao?” Anh hỏi.
“Anh tự mình tắm”
“Nhưng anh muốn em giúp anh tắm”
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chắm cô.
Lỗ tai Đào Hương Vi hơi nóng lên, nhưng vẫn từ chối: “Bây giờ anh quá ỷ nại em rồi, như vậy không tốt, chuyện này không tốt cho sự hồi phục của anh”
Nguyễn Cao Cường muốn nói cái gì đó, nhưng điện thoại đặt trên bàn của cô đột nhiên vang lên.
Đào Hương Ví nhìn qua thấy là của Hoàng Công Thành gọi đến, hôm nay anh ấy rất tức giận rời đi, bây giờ nghĩ thông rồi sao?
“Em đi nghe điện thoại.”
Tất nhiên Nguyễn Cao Cường nhìn thấy ai gọi đến, cũng biết hôm nay Hoàng Công Thành không gặp được cô đã đi rồi.
Vốn dĩ cho rằng Hoàng Công Thành đã từ bỏ rồi, không ngờ muộn thế này rồi còn làm phiền cô.
Đào Hương Ví nhanh chóng nghe điện thoại: “Alo? Đúng, là tôi Cái gì?”
Nguyễn Cao Cường thấy sắc mặt cô thay đối, lông mày nhíu chặt lại, không biết Hoàng Công Thành đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhanh chóng kết thúc cuộc gọi nói với anh: “Công Thành uống say ở quán bar, suýt chút nữa đập phá quán bar, còn đánh người khác bị thương nữa. Bây giờ em phải qua đó xử lý một chút. Anh tắm rồi nghỉ ngơi trước đi, không cần phải đợi em”
Cô nói xong muốn ra ngoài, Nguyễn Cao Cường giữ tay cô lại: “Muộn như vậy rồi, một mình em đến quán bar sao? Anh không yên tâm?
“Không sao, em có thể xử lý được”
“Không được, anh bảo Mộ Dung Bạch đi cùng em”
Anh không thể để cô đi một mình, huống hồ còn vì chuyện của Hoàng Công Thành.
Đào Hương Vi suy nghĩ một chút, sau đó đồng ý: “Được”
Cô quay người muốn đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu hôn lên trán anh: “Em sẽ cố gắng về sớm”