Đào Hương Vi nhìn anh ấy bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vân Nhi chưa nói là muốn sang nhà anh ấy ở” Vả lại, bây giờ cô cũng không muốn con gái rời xa mình.
“Vậy em cứ đồng ý để Nguyễn Cao Cường qua đây mỗi ngày như: thế à? Em không thấy bị làm phiền ư?” Đây là lân đầu tiên Hoàng Công Thành không khống chế được cảm xúc của mình khi đứng trước mặt cô.
“Anh ấy đến thăm và chăm sóc Vân Nhi, không tính là đang làm phiền đâu anh. Đào Hương Vi quan sát anh ấy: “Anh làm sao vậy ạ?”
Sắc mặt của Hoàng Công Thành có vẻ hơi âm trầm: “Anh không mong em và anh ta tiếp xúc nhiều đâu.”
“Anh nghĩ nghiêm trọng quá rồi đấy ạ. Hiện giờ anh ấy đến đây để chăm sóc Vân Nhi chứ không phải chăm sóc em…”
“Em là mẹ của Vân Nhi còn anh ta thì là ba của con bé. Anh ta đến đây chơi với Vân Nhi thì sao lại không liên quan gì đến em được?” Hơn nữa Hoàng Công Thành còn phát hiện, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi mà Đào Hương Vi và Vân Nhi đều thân thiết với Nguyễn Cao Cường hơn rất nhiều.
Cô nghe vậy thì nhướng mày: “Có liên quan ạ?’ Cô cảm thấy mình và Nguyễn Cao Cường tiếp xúc với nhau trong phạm vi vô cùng bình thường.
Tim Hoàng Công Thành thắt lại, chính bản thân cô còn không biết mình đang rơi vào tình huống gì. Đây cũng chính là điều mà Hoàng Công Thành lo sợ nhất.
Đột nhiên anh ấy nắm lấy tay Đào Hương Vĩ: “Hương Vi, anh không thể ngăn cản được chuyện anh ta muốn đến thăm và chăm sóc Vân Nhi, nhưng em giữ khoảng cách với anh một chút được không em?”
“Hình như anh nhạy cảm quá rồi đó. Giữa em và anh ấy hoàn toàn không có gì cả:’ Đào Hương Vi bắt đầu cảm thấy hơi bực mình.
“Đợi đến khi hai người thực sự có gì thì cũng muộn rồi.”
“Anh nói vậy sẽ khiến em tức giận đấy. Em có phải loại phụ nị không biết xấu hổ mà chen chân vào gia đình người khác như thế đâu.
Em rất rõ một điều răng anh ấy là người đã có gia đình rồi.”
“Em tỉnh táo không có nghĩa là anh ta cũng tỉnh táo, với cả, anh ta vẫn không có ý định từ bỏ em mà”’ Hoàng Công Thành có thể nhìn ra ý đồ bất chính mà Nguyễn Cao Cường dành cho Đào Hương Vi.
Nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận lại một lượt thì Đào Hương Vi thấy cho đến bây giờ, Nguyễn Cao Cường cũng chưa từng làm chuyện gì đi quá giới hạn với mình, thế nên Hoàng Công Thành nói vậy là oan cho anh rồi còn gì?
“Công Thành, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, em tin là Nguyễn Cao Cường sẽ không làm loại chuyện đó với em đâu anh” Đào Hương Vi không muốn tranh luận với Hoàng Công Thành nữa.
“Em tin tưởng anh ta?” Hoàng Công Thành cảm thất nhiên: “Sao em có thể tin tưởng anh ta được cơ chứ?”
“Thôi được rồi Công Thành, hôm nay em mệt lắm rồi, em muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Anh đi về trước nhé.” Đào Hương Vi nói.
Hoàng Công Thành vẫn còn muốn tiếp tục khuyên cô giữ khoảng cách với Nguyễn Cao Cường nhưng vì thấy cô đã không muốn nói tiếp nữa nên anh ấy cũng đành phải dừng lại.
Chỉ là anh ấy vẫn cảm thấy không cam lòng: “Ừ, em nghỉ ngơi trước đi. Đợi em khỏe lại rồi chúng mình nói tiếp.”
Đào Hương Vi nghe vậy thì nhíu mày, Công Thành còn muốn nói tiếp chuyện này ư?
Hoàng Công Thành không dây dưa thêm nữa mà xoay người rời đi ngay tức khắc.
Đào Hương Vi xoa xoa thái dương, cảm thấy Hoàng Công Thành đã quá nhạy cảm về chuyện giữa cô và Nguyễn Cao Cường rồi.