Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Sở Khả Vy nằm trên giường bệnh đeo máy thở, tình trạng của cô ta rất xấu.
Ngay sau khi tỉnh dậy nhất định cô ta sẽ làm rùm beng lên muốn gặp anh, nếu không cô ta sẽ không chấp nhận sự điều trị từ bác sĩ.
Jess không có cách nào vì vậy anh ta vội vàng mời Hà Tuấn Khoa đến đây.
Sở Khả Vy vừa nhìn thấy anh, sắc mặt vốn đang nặng nề đột nhiên trở nên rạng rỡ hẳn lên.
““Henry, tại sao anh lại thờ ơ với em như vậy? Chúng ta … chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao? Lúc em hôn mê tại sao anh lại không ở bên cạnh em?” Một phát súng này là cô ta đã đỡ cho anh!
“Hôn lễ của chúng ta còn chưa hoàn thành, chúng ta còn chưa kết hôn” Anh hờ hững nhắc nhở.
“Không, chúng ta đã kết hôn! Em đã là vợ của anh rồi!” Cô ta cố chấp cho rằng bọn họ đã là vợ chồng rồi.
Hà Tuấn Khoa khẽ cau mày: “Cô không hận tôi sao?”
Sở Châu Nam bị bắt, Sở Khả Thiên, nhà họ Sở thất thủ, cô ta không quan tâm chuyện này sao?
Vẫn một mực muốn làm vợ anh?
Sở Khả Vy chỉ kiên quyết nhìn chăm chằm anh, im lặng thật lâu không có lên tiếng.
Không hận anh ư?
“Tại sao? Tại sao anh lại không thể? Em chỉ muốn làm vợ của anh anh, muốn ở bên cạnh anh mà thôi! Anh đã khiến cho em không có nhà để về, cha của em cũng bị anh bắt cho vào tù, em còn chắn khẩu súng giúp anh, anh không nghĩ rằng anh nợ em rất nhiều ư?”
“Rồi sao? Cô muốn tính toán với tôi tr?
Dùng cái chuyện này để giam tôi ở bên cạnh của cô ư?” Đôi mắt ưng của Hà Tuấn Khoa híp lại.
“Henry, anh làm người nên có một chút lương tâm, em đã trả giá cho nhiều như vậy, ngay cả nhà họ Sở cũng để cho anh hủy hoại, vậy anh có thể để em làm vợ anh, như vậy.
không được sao?” Tâm trạng của Sở Khả Vy rất kích động, không ngừng thở dốc.
Jess sợ cô ta thở gấp như vậy sẽ xảy ra chuyện nên anh vội vàng đi tới an ủi cô ta: “Cô cả, cô đừng có kích động, có gì cứ từ từ mà nói.”
Sở Khả Vy đẩy Jess ra, nhìn chằm chằm vào Hà Tuấn Khoa, khăng khăng rằng anh nên đồng ý với yêu cầu của cô.
“Henry, anh không không quan tâm đến em, anh có nghe thấy không?” Cô ta lại siết chặt lấy anh, cho dù có muốn chết thì cũng chết cùng nhau.
“Tôi chưa bao giờ nói rằng tôi sẽ cô, nhưng cô không thể yêu cầu tôi quá nhiều, còn có… từ đầu đến cuối tôi chỉ có một người vợ, và đó là Nguyễn Cao Ánh” Đây.
không phải là lần đầu tiên anh nói với cô ta điều này.
Ánh mắt của Sở Khả Vy bị sự lạnh lùng chậm rãi xâm nhập, nổi hận lên đến thấu tim: “Anh thật sự tuyệt tình với em như vậy ư?”
“Ngoài việc làm vợ của tôi, tôi có thể đồng ý với cô bất cứ yêu cầu nào khác, tuy nhiên tôi chỉ có thể đồng ý với cô một yêu cầu, coi như đó là trả lại ân tình trước kia cô chăm sóc tôi.”
“Nhưng em chỉ muốn làm vợ anh!”
“Vậy thì tôi chỉ có thể xin lỗi, tôi không thể đồng ý yêu cầu của cô.”
“Em biết rõ anh rất nhãn tâm, nhưng.
không ngờ anh lại nhãn tâm đến như vậy!”
Sở Khả Vy cảm thấy được bản thân mình chưa bao giờ thực sự hiểu được anh.
“Vô tình?” Bỗng nhiên anh cong môi có thể nhẫn tâm bằng cô? Cô biết rõ Hoài Vũ là trợ thủ đắc lực nhất của tôi, nhưng cô ta lại biến cậu ta thành vật mẫu?
Vẻ mặt Sở Khả Vy thay đổi: “Anh… anh tìm được hẳn ta rồi?” Cô ta nhanh chóng nói lại: “Không phải em muốn đem hắn làm vật mẫu, em chỉ muốn giúp anh bảo quản tốt thân thể của hắn ta mà thôi…”
“Khi cô đưa cậu ấy ra khỏi tay của Sở Khả Thiên, cậu ta rõ ràng vẫn còn có cơ hội sống, nhưng chính là cô trực tiếp dìm chết cậu ta” Anh từng câu từng chữ nói ra sự thật tàn khốc này.
Anh tìm đến bác sĩ pháp y để khám nghiệm thi thể Hoài Vũ, kết quả cho thấy, Hoài Vũ chết không phải vì bị đánh mà là do đuối nước.
Đúng là Hoài Vũ đã bị người của Sở Khả Thiên đánh cho hấp hối, nhưng từ trước đến nay anh ta luôn là một người đàn ông kiên cường, sẽ không chết một cách dễ dàng như chính Sở Khả Vy là người trực tiếp kết liễu cuộc đời của anh ta.
Cái chết của anh ta, hai chị em nhà họ Sở đều có phần!
“Em… Sở Khả Vy thấy không có cách nào có thể che giấu sự thật nên lại nói dối một lần nữa: “Tôi chỉ không muốn hẳn ta đau đau khổ, lúc đó hẳn chỉ còn chút hơi tà, sống thì cũng không thoải mái lắm, em chỉ là giúp hắn giải thoát sớm hơn mà thôi!”
Đôi đồng tử của Hà Tuấn Khoa co rút kịch liệt, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: “Sống chết của cậu ta không phải do cô quyết định!”
Sở Khả Vy bị sự tàn nhân của anh làm cho chấn động, không ngừng thở hổn hển liên tục một hồi, cảm thấy sức lực của mình sắp cạn kiệt.
“Anh là bởi vì sự việc của Hoài Vũ, nên đổi ý về việc em sẽ làm vợ của anh?”
“Lời của tôi cô không nghe rõ ư?” Anh không muốn lặp lại điều đó với cô ta, cau mày nói: “Hoài Vũ đã chết, nhà họ Sở cũng sụp đổ, giữa chúng ta cũng khó tính toán rõ ràng, coi như tôi thiếu nợ cô một cái ân tình, cô có thể yêu cầu tôi làm một chuyện, suy nghĩ kỹ rồi mới nói cho tôi, như vậy… sau này chúng ta không có liên quan đến nhau bất cứ chuyện gì nữa.”
“Không liên quan? Ý của anh là? Anh muốn đoạn tuyệt với tôi?” Sở Khả Vy hô hấp như muốn dừng lại “Chính là ý trên mặt chữ, không cần phải gặp lại, toi và cô đã giải quyết xong” Nói cho.
cùng, cuộc sống sau này của anh chính là muốn ở cùng với Lâm Hương Giang.
Lúc cô còn đang sững sờ, anh hờ hững nói: “Nếu như đã tỉnh, vậy thì hãy dưỡng bệnh cho tốt”
Thấy anh muốn rời đi, Sở Khả Vy vội vàng nói: “Henry! Anh thật sự không muốn em làm vợ anh sao?Sau này sẽ không thể gặp mặt nữa sao?”
“Đúng” Câu trả lời khẳng định của anh khiến cô ta chìm sâu vào nỗi hận thù và tuyệt vọng.
“Được rồi! Anh dám phụ tôi! Anh sẽ bị quả báo!” Khuôn mặt của cô ta có chút điên cuồng vặn vẹo, yêu không được có thể biến thành hận.
“Tôi chưa bao giờ phụ cô.” Hà Tuấn Khoa gạt những lời này sang một bên, điều khiển xe lăn xoay người rời đi.
Giữa họ chưa bao giờ có sự bắt đầu, sao lại nói đến chuyện ai phụ ai?
Sở Khả Vy ôm hận nhìn chăm chãm bóng lưng của anh, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Em không cho phép anh phụ em, không được phép…”
Lâm Hương Giang nghĩ răng Hà Tuấn Khoa sẽ nói chuyện với Sở Khả Vy một lúc lâu, nhưng cô không ngờ rằng chỉ sau mười phút anh đã trở lại.
*Vết thương của cô ấy thế nào?” Lâm Hương Giang nghĩ đến việc Sở Khả Vy bị thương vì đỡ súng cho anh nên cô mới quan tâm hỏi một câu.
“Có lẽ không có gì đáng ngại.” Anh cũng không rõ ràng lắm, nhưng Sở Khả Vy có thể nói nhiều với anh như vậy, chắc hẳn không phải rất nghiêm trọng.
“Cô ấy…”
“Anh đã nói rõ với cô ấy, sau này không gặp lại nữa” Anh chủ động nói ra để tránh cho cô hiểu lầm.