Đào Hương Vi thay áo cưới ra xong lập tức đưa nó cho Nam Thùy Dương. Trong lúc cô ấy mặc áo cưới, Peter bảo trợ lý cầm hợp đồng tới và ký hợp đồng với Đào Hương Vi ngay tại chỗ.
Đào Hương Vi cẩn thận đọc bản hợp đồng, thấy không có vấn đề gì thì chuẩn bị ký tên.
Đúng lúc này, Nam Thùy Dương đã mặc bộ áo cưới vào và đi ra, các nhân viên tiệm nhìn thấy cô đều khen: “Ôi, đẹp quá, cô chính là cô dâu đẹp nhất trên đời.”
“Bộ áo cưới này cực kỳ hợp với cô, càng làm tôn thêm khí chất của cô nữa” Peter cũng đi qua khen ngợi.
Đào Hương Vi ngẩng đầu nhìn sang. Nam Thùy Dương không cao.
như cô ta, dáng người khá nhỏ nhắn, mà bộ váy cưới này hợp với người hơi cao một chút nên Nam Thùy Dương mặc vào lại thành hơi dài.
“Hừ, bộ áo cưới này có hợp cô ta đâu, mấy người nhân viên và giám đốc thiết kế kia đúng là ăn nói linh tinh” Phương Thảo thì thâm bên tai cô ta.
Đào Hương Vi dùng mắt ra hiệu cho cô ấy đừng nói nữa.
Nam Thùy Dương đứng trước gương nhìn mình, mắt lơ đãng liếc qua Đào Hương Vi ở cách đó không xa, hỏi Nguyễn Cao Cường: “Anh thấy em mặc bộ này có đẹp không?”
Nguyễn Cao Cường trả lời ngay tắp lự: “Đẹp lắm”
“Có thật không?” Nam Thùy Dương bình tĩnh nhìn anh ta, như thể anh ta không nhìn kỹ mình đã trả lời.
Anh ta gật đầu: “Thật mà”
“Vậy… Nếu em chọn bộ này, anh thấy có hợp không?” Cô lại hỏi.
Nguyễn Cao Cường vẫn theo ý cô: “Được, hợp với em lắm”
Nam Thùy Dương muốn nghe anh ta nói điều gì khác, vì câu trả lời của anh ta khiến cô cảm giác như anh ta đang có lệ với mình.
Nam Thùy Dương hơi buồn bực trong lòng, nhìn về phía Đào Hương Vi, thình lình hỏi: “Chị Hương Vị, chị thấy bộ váy cưới này có hợp với em không ạ?”
Đào Hương Vi ngẩn người, mấy chuyện thế này cứ hỏi Nguyễn Cao Cường là được rồi, sao lại hỏi cô ta?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đào Hương Vi, câu trả lời của cô ta rất quan trọng.
Nguyễn Cao Cường nhíu mày: “Em hỏi cô ta làm gì, áo cưới do em chọn mà, em thích là được rồi.”
“Nhưng em muốn nghe xem người khác thấy thế nào” Lần đầu tiên Nam Thùy Dương không nghe lời anh ta.
“Em có thể hỏi người khác, còn ý kiến của cô ta… Không quan trọng, cũng không có giá trị tham khảo.” Nguyễn Cao Cường lạnh mặt, nói.
Đào Hương Vi liếc nhìn anh ta. Quả nhiên anh ta trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, không biết là ai đêm hôm khuya khoắt chạy đến dây dưa với cô ta, giờ lại tỏ ra không quen biết cô ta.
Cũng phải, sao anh ta dám thể hiện ra anh ta rất quen thuộc với mình trước mặt vợ sắp cưới chứ?
Không biết tại sao, cơn tức giận nảy lên trong lòng cô ta, cô ta nở nụ cười như có như không, đi đến trước mặt Nam Thùy Dương và nói: “Em muốn nghe chị nói thật sao?”
“Vâng, chị nói đi ạ” Nam Thùy Dương trông rất chân thành lắng nghe.
“Cô Nam Thùy Dương đây có dáng đẹp nên mặc cái gì cũng đẹp, cô nói có phải không?” Peter vừa nói chen vào vừa nháy mắt với Đào Hương Vi, mong cô ta đừng nói linh tinh.
Đào Hương Vi không để ý đến Peter, nói thẳng: “Bộ áo cưới này không hợp với em đâu, nếu em tin chị, chị giúp em chọn”
Nam Thùy Dương mỉm cười: “Ồ? Vậy chị muốn chọn bộ nào cho em thế ạ?”
Đào Hương Vi nhìn xung quanh một vòng, sau đó đi qua bên trái, chỉ vào một bộ áo cưới được trưng bày: “Bộ này hợp với em này.”
Nam Thùy Dương nhìn về phía bộ áo cưới mà cô ta nói rồi hỏi ý kiến của Nguyễn Cao Cường: “Anh thấy sao?”
Sắc mặt Nguyễn Cao Cường sa sầm: “Anh không đồng ý, em cứ mặc bộ này đi.”
Cuối cùng anh ta cũng trả lời được câu khác chút, trong lòng Nam Thùy Dương không còn khó chịu nữa, cười nói: “Vâng, em nghe anh”
Khóe mắt Đào Hương Vi giật một cái, thì ra hai người này đang đùa với cô à?