“Chuyện này do tổng giám đốc Cường sắp xếp, cô vãn nên chấp nhận đi” Mộ Dung Bạch không có một tia đồng tình nào với cô ta.
“Không, không đâu, anh ta nói tôi không cần phải lo sinh hoạt sau này, chứ không phải ném tôi đến bệnh viện tâm thần!” Nam Thùy.
Dương cúi đầu muốn cản tay anh ta, nhưng anh ta đã buông tay ra.
Mộ Dung Bạch không để cô ta thực hiện được mục đích, anh ta lật người đè cô ta lên trên mặt bàn bên cạnh, ngay sau đó quát về phía viện trưởng: “Còn không nghĩ cách cô ta an tĩnh lại à!”
“Vậy chỉ có thể tiêm thuốc an thần thôi” Viện trưởng giơ tay lên, lập tức có một cô y tá cầm kim tiêm đi tới.
*Thả tôi ra! Mộ Dung Bạch đồ nịnh nọ nhà anh, anh sẽ không được chết tử tế đâu!” Nam Thùy Dương tức giận mắng.
Mộ Dung Bạch và y tá hợp lực lại, tốn biết bao sức lực mới có thể tiêm được thuốc an thần cho cô ta.
Không lâu sau, Nam Thùy Dương liền im miệng không còn mảng chửi người nữa, cả người cũng an tĩnh lại.
Nam Thùy Dương bị tiêm thuốc an thần không lâu sau cũng bắt đầu an tĩnh ngủ Lúc này Mộ Dung Bạch và viện trưởng mới ra khỏi phòng bệnh, đứng trước cửa, viện trưởng nói với anh ta: “bà Nam Cung chẳng qua chỉ quá căng thăng thôi, không cần quá lo lắng, hai ngày nữa cô ấy có thể về nhà”
Mộ Dung Bạch nghe vậy, khuôn mặt cũng có chút kiêng kị: “Gì mà quá căng thẳng chứ? Vừa rồi ông không cô ta không khống chế được cảm xúc thế nào à? Tình hình như vậy mà ông còn nói hai ngày nữa cô ta có thể về nhà, đến lúc đó cô ta điên lên làm tổng giám đốc Cường bị thương, các người chịu trách nhiệm à?”
“Chuyện này…” Trên lung viện trưởng xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh, chuyện này phải chịu trách nhiệm thế nào đây?
Viện trưởng nhìn chằm chằm sắc mặt Mộ Dung Bạch, sau đó cẩn thận hỏi: “Chuyện đó… Chúng tôi điều trị xong sẽ đế cô ấy trở về?”
“Đương nhiên phải điều trị cho tốt rồi, không cần vội, loại bệnh này cũng cần thời gian chữa trị, các người cứ để cho cô ta hoàn toàn khỏi bệnh luôn đi”
Viện trưởng muốn nói loại bệnh tinh thần này không có cách nào có thể hoàn toàn chữa khỏi, nhưng nghe ý của anh ta… Bọn họ cũng không định dẫn người bệnh về nhà sao?
“Vâng, ngài về nói với tổng giám đốc Cường, chúng tôi nhất định sẽ điều trị thật tốt”
“Chuyện này thì được” Mộ Dung Bạch hơi gật đầu, lúc chuẩn bị rời đi mới tiếp tục nói: “Đúng rồi, tổng giám đốc Cường nói để cô ta có thể chữa bệnh tốt hơn, anh ấy sẽ quyên tặng cho bệnh viện các người một khoản tài chính, để các ông có thể mua hơn thiết bị thuốc điều trị tốt hơn”
Viện trưởng nghe vậy thì khuôn mặt lập tức vui mừng: “Vậy cảm ơn sự nhiệt tình của tổng giám đốc Cường, chúng tôi sẽ chăm sóc bà Nam Cung thật tốt”
Viện trưởng tự mình tiễn Mộ Dung Bạch rời khỏi đây, thấy xe của anh ta lăn bánh, thầm nghĩ bà chủ nhà giàu này cũng không may lảm, bị đưa vào mấy chõ thế này, chắc cũng không có khả năng ra được đâu.
Đào Hương Vi nằm trong bệnh viện mấy ngày, sau khi xác định không có vấn đề gì mới có thể về nhà nghỉ ngơi.
Từ khi Nam Thùy Dương làm loạn một trận trước cửa phòng bệnh, dường như cô trở nên hơi trầm mặc, hơn nữa thỉnh thoảng ngẩn người một mình.
Hôm nay cô ấy xuất viện, Nguyễn Cao Cường và Vân Nhi đều tới.