Lâm Hương Giang đang mắt to trừng mắt nhỏ với Hà Tuấn Khoa, cửa phòng đột nhiên bị người ta gõ, sau đó là tiếng của con trai vang lên ở ngoài cửa: “Daddy mommy, bố mẹ ở bên trong sao?”
“Thanh Dương tới rồi, anh mau đỡ em lên” Lúc này cũng không rảnh để so đo với người đàn ông này tối hôm qua điên cuồng như thế nào Hà Tuấn Khoa ôm cô lên đặt cô ngồi ở trên giường, hai tay chống ở bên cạnh người cô, cúi người ghé sát vào trước mặt cô “Chân làm sao vậy? Anh xem giúp em”
Bàn tay anh muốn xoa chân cô, lại bị cô giữ lấy, xấu hổ buồn bực nói: “Em không sao, nhất thời không đứng vững mà thôi” Chỉ là cảm thấy có chút bủn rủn.
Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen vô cùng trầm tĩnh chuyên chú của cô, tiếng nói có chút khàn khàn: “Em chắc chắn?”
Tất cả hơi thở của anh phun xuống, cực kỳ ảnh hưởng đến cô, bên tai vẫn còn đỏ bừng, có chút bất lực, đẩy anh ra.
“Thật sự không sao, anh đi mở cửa đi, em còn muốn thay quần áo”
Con trai bọn họ là người nôn nóng, lâu như vậy không nhận được câu trả lời, bắt đầu gõ cửa!
“Mommy, mở cửa! Con biết bố mẹ đang ở bên trong, bố mẹ thật là xấu, nói cùng nhau ngủ, vì sao lại bỏ rơi con? Để con tự ngủ một mình?”
Sáng sớm Lâm Thanh Dương phát hiện ra bên cạnh không có mommy cũng không có daddy, thì đoán được chắc chắn hai người đã bỏ cậu bé để ngủ với nhau.
Trong lòng bất mãn, Lâm Thanh Dương chuẩn bị muốn đá cửa, cuối cùng cửa lại không mở ra.
Cậu bé vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy gương mặt không có biểu cảm của Hà Tuấn Khoa, trên người anh mặc áo ngủ, nếu như con trai không có tới gõ cửa, anh còn không có ý định mặc nó.
“Sáng sớm muốn làm loạn?” Hà Tuấn Khoa hừ lạnh.
“Cha lại bắt mommy của con đi!” Lâm Thanh Dương lên án anh.
Hà Tuấn Khoa nhếch mày lên: “Con làm rõ ràng một chút, đó là vợ của bố người phụ nữ của cha, cô ấy không có nghĩa vụ ngủ cùng con” Huống chỉ cậu bé đã lớn như vậy rồi, sao còn dính lấy mẹ đi ngủ?
“Con mặc kệ, mẹ là mommy của con, bố không thể một mình bá chiếm mẹ!”
Lâm Hương Giang thay quần áo xong đi ra thì nghe thấy hai bố con đang tranh cãi vì cô, không khỏi dở khóc dở cười nhìn ra hai người một lớn một nhỏ ở cửa, con trai còn nhỏ nên tính cách chưa trưởng thành, sao anh cũng hùa theo?
“Hai bố con đã ầm ï đủ chưa?” Cô lại không ra tiếng ngăn lại, không biết hai bố con muốn ầm ï tới khi nào.
Lâm Thanh Dương giống như một con sư tử nhot thoát khỏi tay dady, chạy tới phía cô, ôm chặt eo cô: “Mommy, vì sao tối hôm qua.
mẹ lại bỏ con? Không phải đã nói, lần này ra ngoài, cả nhà chúng ta cùng ngủ với nhau sao?”
“Mẹ…” Lâm Hương Giang nghĩ đến việc tối hôm qua bị Hà Tuấn Khoa ôm đến căn phòng này, sau đó bọn họ… Làm xong những.
chuyện đó, cô đã mệt mỏi nằm liệt một chỗ, nào còn nhớ đã nói với cậu bé những gì?
“Tối hôm qua sau khi con ngủ, bố mẹ đưa con lên trên giường ngủ, không muốn đánh thức con, cho nên mới tới bên này”
“Mẹ gạt người! Bố mẹ là ghét bỏ bóng đèn như con, đúng không?”
Lâm Thanh Dương vừa dứt lời, sau cổ áo bị xách lên, một lực mạnh trực tiếp kéo cậu bé ra.
“Con có ý thức như vậy là vô cùng tốt.”
Hà Tuấn Khoa lôi cậu bé đi, không cho phép cậu bé ôm vợ của anh như vậy.
“Mommy, mẹ cũng nghĩ như thế sao?”
Lâm Hương Giang nhìn thẳng coi nàng, trong lòng ấm ức.
“Đương nhiên là không phải rồi! Con là bảo bối của mẹ, là bảo bảo mẹ thương yêu nhất, sao mommy có thể ghét bỏ con được?”
Lâm Thanh Dương vội vàng an ủi cảm xúc.
của con trai, đưa mắt ra hiệu cho Hà Tuấn Khoa.
Khuôn mặt Hà Tuấn Khoa lạnh lẽo, cho.
dù là con trai, cũng không thể quá thân mật với cô.
“Đúng rồi, sao biển của con đâu? Con xem xem nó còn sống không?” Lâm Hương Giang dời đề tài.
“Sao biển? Đúng rồi, con còn có sao biển…” Lâm Thanh Dương lập tức chạy đi tìm sao biển.
Khoé mắt Lâm Hương Giang nheo nheo, chỉ một giây đồng hồ mà đã quên mất người mẹ ruột này, xem ra cậu bé cũng không phải quá đau lòng, chỉ do cảm giác tồn tại.
Ba người rửa sạch tay xong sau đó đến nhà ăn ăn bữa sáng, Hoàng Kiều Liên và Nguyễn Cao Diệp đã tới rồi.
Không nhìn thấy Cố Ngân Phương và Tả Dạ, có lẽ là bọn họ vẫn chưa tới, cố tối hôm qua Cố Ngân Phương nói thân thể không thoải mái lắm Lâm Hương Giang nhớ tới việc tối hôm qua nhìn thấy Hoàng Kiều Liên và Cói Ngân Phương ở vườn hoa nói chuyện, ngoài, hai người lại giả vờ không thân thiếu, khó tránh khỏi có chút nghi ngờ.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của Hoàng Kiều Liên, cô ấy không có ý định nói tới chuyện này.
“Hương Giang, Thanh Dương, sao bây giờ hai người mới đến? Hải sản sáng sớm bắt được sắp không còn tươi nữa rồi” Hoàng Kiều Liên nói.
“0a! Là tôm hùm lớn!” Lâm Thanh Dương nhìn thấy các loại hải sản ở trên bàn, hai mắt cũng trừng lớn.
“Ăn cháo hải sản trước, cá tôm ở đây đều được bắt từ biển lên trong sáng nay” Hoàng Kiều Liên múc cháo giúp hai người.
“Nơi này còn có thể bắt cá?” Lâm Hương Giang nhìn về phía Hà Tuấn Khoa hỏi.
“Ừm, tối hôm qua anh dặn người của phòng bếp ra biển sớm một chút để bắt hải sản lên, sáng nay làm bữa tiệc hải sản lớn cho các rm.”
“Nói như vậy, muốn ăn cá bất cứ lúc nào.
cũng được?”
Hà Tuấn Khoa hơi gật đầu: “Chỉ cần trong biển có, em muốn ăn đều được”
Lâm Hương Giang không nhịn được.
muốn cảm thán một tiếng, ở trên hòn đảo.
nhỏ như vậy thật là hạnh phúc.
“Daddy, vậy con muốn đi câu cá, được chứ?” Lâm Thanh Dương hứng thú.
“Được”
“Chúng ta ăn xong thì đi câu cá!” Lâm Thanh Dương đã vội đến không chờ nổi “Ai nha, thật là hâm mộ, tớ cũng muốn đi câu cá với hai người, nhưng mà đáng tiếc quá, một lát nữa tớ phải về trên bờ đi.”
Hoàng Kiều Liên thở dài nói “Mẹ nuôi, mẹ phải đi về sao?” Lâm Thanh Dương giúp Lâm Hương Giang hỏi ra nghỉ vấn.
“Mẹ về nước lâu như vậy rồi, nên quay về học tập, bên kia vô cùng thúc giục, mẹ còn không quay về thì sẽ mất đi tư cách học tập lần này”
“Tôi đã khuyên cô đừng chỉ biết chơi bời rồi” Nguyễn Cao Diệp nói một câu.
“Còn không tới lượt anh dạy dỗ tôi.”
Hoàng Kiều Liên gõ đầu anh ta một cái Lâm Hương Giang biết cô ấy nhận được cơ hội học thiết kế váy cưới lần này rất không dễ dàng, học thành công, cô ấy chính là một nhà thiết kế váy cưới đủ tư cách.
“Vẫn là học tập quan trọng hơn, ăn bữa sáng xong tớ cho người đưa cậu trở về”
Cô vừa nói xong, có người tiếp lời cô: “Là ai phải đi sao? Vừa đúng lúc, bọn tớ cũng phải đi về”
Cố Ngân Phương đi vào nhà ăn, bên cạnh cô ấy có Tả Dạ đi theo, bọn họ như hình với bóng, có người nói Tả Dạ chính là cái bóng của cô ấy.
Hoàng Kiều Liên quay đầu lại vừa đúng.
lúc đối diện với ánh mắt cô ấy, ánh hai người giao nhau trong thời gian ngắn ngủi, rất nhanh Hoàng Kiều Liên quay mặt đi.
Lâm Hương Giang nhìn thấy cảnh này, âm thầm cảm thấy kỳ quái vì hành vi của ha người họ, nhưng cũng không nói gì.
“Hai người tới rồi? Vừa đúng lúc chúng tôi chuẩn bị ăn bữa sáng, cùng ăn đi” Lâm Hương Giang khó có khi chủ động, kéo Cố Ngân Phương ngồi xuống.
Ai ngờ cô ấy vừa mới ngồi xuống, đột nhiên che miệng lại muốn nôn mửa!
Khiến Lâm Hương Giang hoảng sợ, vội vàng quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy? Vẫn còn say tàu sao?”
Tả Dạ nhanh nhẹn bước một bước đến bên cạnh cô ấy, thấy sắc mặt cô ấy không tốt lắm, nghiêm túc nói: “Hay là gọi bác sĩ tới đây xem thử đi”
Cố Ngân Phương vội vã nói: “Không, không cần, tớ chỉ không quen ngồi thuyền…”
Hà Tuấn Khoa liếc nhìn cô ấy một cái, lại nhìn bàn hải sản, những món này thật sự là đồ ăn ngon với bọn họ, nhưng với phụ nữ mang thai, chỉ sợ không phải tốt lành như vậy.
“Nếu say tàu dạ dày không thoải mái, vậy thì đừng ăn những món này, tôi nị phòng bếp làm món khác cho hai người” sau đó Hà Tuấn Khoa gọi nhân viên phục vụ tới