Hà Hàm Bội nghe Lâm Hương Giang nói vậy thì không khỏi kinh ngạc đến mức hai mắt của chị †a mở ta. Sau khi đã bình tĩnh trở lại, chị ta đột nhiên bật cười một cách chế nhạo: “Có phải cô đã bị điên rồi không? Để cứu anh ta, ngay cả những lời nói dối không biết xấu hổ như vậy mà cô cũng dám nói ra” Chỉ ta không những không tin mà còn tỏ ra rất tức giận.
“Tôi biết chị sẽ cảm thấy chuyện này thật nực cười. Tôi cũng biết chị khó có thế chấp nhận được chuyện này. Nhưng, sự thật chính là như.
vậy. Anh ẩy là Hà Tuấn Khoa, mà bây giờ chị đang tự tay đưa anh ấy vào tù” Lâm Hương Giang nói.
“Cô nói anh ta là ai cơ? Cô cho rằng tôi là một con ngốc sao? Chẳng lẽ tôi lại không nhận ra em trai ruột của mình sao?” Hà Hàm Bội càng nghĩ lại càng cảm thấy tức giận: “Huống chỉ, hai năm trước Tư Sâm đã chết rồi, bây giờ cô nói những chuyện này không cảm thấy mình quá đáng sao?”
“Tôi vẫn luôn tin rằng anh ấy còn sống, cho nên tôi chưa từng từ bỏ chuyện đi tìm anh ấy. Lần này, tôi đã tìm thấy anh ấy ở Sở Môn. Bởi vì thuốc nổ của Hà Tùng Nhân cho nên anh ấy đã bị hủy mất khuôn mặt và bị thương ở hai chân, cho nên anh ấy buộc phải chấp nhận thực hiện cuộc phẫu thuật thẩm mỹ của Sở Minh Hải. Vì vậy, anh ấy mới có dáng vẻ như bây giờ”
Hà Hàm Bội nghe vậy mà mãi lâu sau cũng không lên tiếng. Chị ta cảm thấy mình vừa được nghe một câu chuyện cổ tích vậy.
“Lâm Hương Giang, tôi thực sự nghỉ ngờ đầu óc của cô có vấn đề, phải không? Sao cô có thể nói ra những lời này được chứ?” Cuối cùng thì chị †a vẫn không thể chấp nhận sự thật này. t “Chị có thể không tin, dù sao bộ dáng hiện tại của anh ấy hoàn toàn thay đổi. Cách duy nhất có thể chứng minh thân phận của anh ấy, chính là giám định quan hệ bố con của anh ấy và Thanh Dương”
Trước khi tới đây, Lâm Hương Giang đã chuẩn bị rất tốt. Cô lấy bản báo cáo giám định ra rồi đặt trước mặt Hà Hàm Bội.
“Kết quả giám định chứng minh anh ấy và Thanh Dương có quan hệ bố con, anh ấy chính là Hà Tuấn Khoa.”
Hô hấp Hà Hàm Bội có chút thay đổi. Chị ta đưa mắt lên nhìn kết quả giám định đó rồi cười lạnh: “Đừng tưởng rằng lấy ra một kết quả giám định giả là có thể hù dọa tôi”
“Chị hãy nhìn cho rõ, đây là cơ quan giám định có thẩm quyền. Hơn nữa còn có hồ sơ điều tra ở đây. Nếu như chị vẫn không tin thì chị cũng có thể phái người đi điều tra. Còn nữa, chị cũng có thể làm giám định với anh ấy, để xem hai ngươi có phải là chị em hay không?” Lâm Hương Giang hoàn toàn không sợ việc chị ta đi điều tra ‘Đáy mắt Hà Hàm Bội rõ ràng hiện lên một vẻ bối rối, suy nghĩ cũng có chút hồn loạn.
Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?
Henry có phải là em trai của chị ta, Hà Tuấn Khoa hay không? Anh vẫn chưa chết sao?
Chị ta đột nhiên tức giận rồi ném kết quả giám định xuống đất: “Nếu tôi tin cô thì tôi chính là đồ ngốc. Nếu hôm nay cô đến đây không phải là để nói về quyền nuôi dưỡng Thanh Dương thì cô có thể đi được rồi đấy.”
“Anh ấy thật sự là Hà Tuấn Khoa, là em trai của chị. Chị không thể đưa anh ấy vào tù như vậy được.” Lâm Hương Giang vội vàng nói.
Hà Hàm Bội không muốn nghe cô nói thêm một câu nữa, cho nên chị ta lập tức gọi người vào: “Người đâu, mau đưa cô ta ra ngoài đi”
“Nếu Tuấn Khoa bị kết án, chị nhất định sẽ phải hối hận lần nữa..” Lâm Hương Giang cứ như.
vậy mà bị mấy người giúp việc cưỡng ép kéo ra ngoài Mặc dù, Hà Hàm Bội nói không tin những lời vừa rồi của Lâm Hương Giang, tuy vậy này chỉ ta cũng đứng ngồi không yên, lập tức lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho cấp dưới: “Này, cậu mau giúp tôi điều tra thân phận tên Henry kia đi”
Lâm Hương Giang bị đuối ra khỏi nhà họ Hà, nhưng cô cũng không muốn làm ầm ï. Cô biết, với tính cách của Hà Hàm Bội, chị ta nhất định sẽ sai người đi điều tra Hà Tuấn Khoa.
Chờ đến khi chị ta biết được thân phận thật sự của Hà Tuấn Khoa, chỉ sợ là đến lúc đó người sốt ruột muốn cứu anh lại chính là chị ta.
Tại đồn cảnh sát.
Lâm Hương Giang đi cùng với luật sư Trần đế có quyền vào thăm.
“Tuấn Hà, anh không sao chứ? Anh có ăn được không?” Lâm Hương Giang sợ anh ở chỗ này sẽ không được ăn cơm ngon.
“Sao anh lại gầy như vậy chứ?” Cô đau lòng đưa tay sờ lên má anh Hà Tuấn Khoa vẫn bình tĩnh như trước, ngược lại anh chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Mới hai ngày không gặp thôi mà, em thấy có chỗ nào gầy đi vậy?”
“Tôi cảm thấy gầy, anh ở chỗ này nhất định là ăn không ngon ngủ không yên rồi”
“Không có, tôi rất tốt” Ngoài việc không có được tự do thì anh vẫn có thể nhìn thấy cô.
“Đừng nói những lời này đế an ủi tôi”
Hà Tuấn Khoa cười rồi cũng nói những lời chiều theo ý cô: “Đúng vậy. tôi sống ở đây không tốt chút nào, bởi vì tôi nhớ em quá đó, cho nên mới gầy như thế này”
“Tôi không có thời gian rảnh để đùa giỡn với anh đâu Cô còn đang rất sốt ruột để nghĩ cách đưa anh ra khỏi chỗ này mà anh thì lại có vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
“Đúng rồi, tôi muốn nói với anh một chuyện.”
Cô đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.
Hà Tuấn Khoa thấy vậy thì cũng không thể không nghiêm túc là lắng nghe: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi nói cho chị cả biết chuyện của anh rồi”
Cô thẳng thản nói.
Ánh mắt của Hà Tuấn Khoa hơi trầm xuống.
Anh mím chặt môi mà đột nhiên không nói gì “Anh sẽ không tức giận, phải không? Tôi chỉ nghĩ là chị ta cố ý hãm hại anh cho nên tôi nh: định phải nói cho chị ta biết anh là anh. Nếu tôi không làm vậy, chắc chắn chị ta sẽ không bỏ qua cho anh” Hơn nữa, cho dù lần này anh có thế may mắn mà ra ngoài, nhưng Hà Hàm Bội chắc chắn sẽ nghĩ nhiều cách khác để đối phó với anh.
“Tôi không có tức giận. Thật ra, tôi cũng đang định tìm một lúc thích hợp để nói cho chị ấy biết.”
Dù sao anh cũng là người nhà họ Hà, cho nên sớm hay muộn anh cũng phải về ngôi nhà đó.
Lâm Hương Giang thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ chỉ còn xem chị ta có tin lời tôi hay không thôi”
“Thân phận của tôi chắc chắn là không sai, cho nên dù chị ấy không muốn tin cũng không được” Đối với chuyện này, anh không hề cảm thấy lo lăng.
Lâm Thanh Dương biết được chuyện bố của mình bị hãm hại thì vội vàng đến tìm Cốc Nam Ninh.
“Thầy Cốc Nam Ninh, bố của cháu xảy ra chuyện rồi, thầy mau cùng cháu đi cứ bố cháu đi”
“Dùng cách gì để cứu đây?” Không phải là Cốc Nam Ninh không muốn cứu, nhưng hiện giờ ông chủ còn đang ở đồn cảnh sát, chắng lẽ anh ấy lại cầm súng mà xông vào sao “Thầy theo cháu đến nhà họ Hà để tìm bác cả đi. Chắc chắn là bác ấy đã làm hại bố cháu rồi Đến lúc đó, thầy dùng súng để dọa bác ấy, khiến cho bác ấy phải nhanh chóng thả bố cháu ra”
Lâm Thanh Dương cảm thấy vô cùng tức giận.
Lúc này, cậu bé chỉ muốn tìm đến chỗ Hà Hàm Bội để giải tỏa cơn tức này.
“Xin lỗi, thầy không thể làm như vậy được:”
“Tại sao? Chẳng lẽ thầy không muốn cứu bố của cháu sao? Cháu còn muốn giúp thầy đi xem mặt, rồi còn định là một người bạn để chăm sóc thầy nữa.”
Cốc Nam Ninh thật muốn suy sụp. Mỗi lần đối mặt với thẳng ngốc thôi này, anh ấy còn cảm thấy có chút sợ hãi: “Ông chủ đã bảo thầy rằng nếu như không có mệnh lệnh của anh ấy thì thầy không được cầm súng đi dọa người khác nữa”
Anh ấy nói với vẻ mặt chăm chú nhìn Lâm Thanh Dương. Sau đó, anh ấy lại nghiêm túc nói tiếp: “Còn nữa, thầy không muốn đi xem mắt, cũng không cần cháu phải chăm sóc thầy, cảm ơn ý tốt này của cháu” Hiện này, anh ấy chỉ thích sống một mình thôi Ngược lại, Lâm Thanh Dương cũng không ngờ tới bố của mình còn có mệnh lệnh như vậy: “Vậy thì thầy không thể làm cái gì sao?”
“Đúng vậy, trừ khi ông chủ có chỉ thị mới.”
Lâm Thanh Dương thở dài. Cậu bé còn đang muốn đi tìm bác cả để giải tỏa cơn tức giận này mà lại không có khả năng, “Cháu thấy thầy cần có một người nào đó chăm sóc cho mình. Cháu nhất định sẽ giúp thầy tìm một người bạn thích hợp” Lâm Thanh Dương vẫn luôn rất cô chấp muốn thực hiện chuyện này.
Sau đó, cậu bé lấy điện thoại ra rồi gọi cho Nguyễn Cao Cường, “Cậu, cậu mau đi cứ bố cháu đi, bố cháu bị người khác hại..”
Hiếm khi Nguyễn Cao Cường mới cho bản thân mình có hai ngày nghỉ. Vì vậy, nghe thấy cháu trai mình nói vậy thì lập tức cau mày: “Ai có thể hãm hại anh ta được chứ?” Anh ta híp mắt nhìn về phía người phụ nữ đang mặc áo choàng tắm đứng cái đó không xa.
Đào Hương Vi đã bị anh ta lừa tới chỗ này này.
Lúc đầu, anh ta nói là tới làm việc, sau khi đến mới biết là đi chơi cùng anh ta.
Không có cách nào mà, vì hợp đồng của cô ta vẫn còn nắm trong tay anh ta, vì vậy tự do của cô †a đều bị anh ta khống chế Nam Cung Cẩm nghe Lâm Thanh Dương nói rõ mọi chuyện thì lập tức hiểu ra đã có chuyện gì xảy ra “Không có việc gì đâu, cháu cũng không cần phải lo lắng. nếu như bác cả của cháu là người làm ra chuyện này thì chị ta nhất định sẽ đi cứu bố cháu thôi. Cháu quên mất thân phận thực sự của anh ta rồi sao?”
Lâm Thanh Dương vô đầu: “Tại sao cháu lại không nghĩ tới nhỉ? Bố cháu chính là chủ của nhà “Được rồi, cháu nên nhanh chóng nói chuyện này cho bác cả của mình. Như vậy, bố của cháu sẽ được thả ra nhanh thôi” Vất vả lắm Nguyễn Cao Cường mới có một ngày nghỉ, làm sao anh ta có thể chấp nhận việc trở về vào lúc này chứ?
Sau khi anh ta nói chuyện điện thoại xong, thấy Đào Hương Vĩ đeo kính râm, mặt không chút thay đối năm trên ghế bãi biến. Thấy vậy, anh ta qua chỗ cô ta rồi nói: “Đi, đi xuống chơi với tôi.
Bên cạnh còn có một bể bơi rất rộng” I’Anh tự mình đi xuống đi” Cô ta không có tâm trạng để chơi với anh ta.
Ánh mắt của Nguyễn Cao Cường đột nhiên trầm xuống. Anh ta đột nhiên bế cô ta lên rồi hai người bọn họ cùng nhau nhảy xuống hồ bơi…