**********
Chương 169: Đừng quên cô đã ly hôn cùng với anh ta
Lâm Thanh Dương đột nhiên chạy ra khỏi phòng, ôm cổ cô, giọng nói mang theo.
chút nức nở và sợ hãi: “Mẹ… Mẹ đừng vứt bỏ con, cũng đừng mặc kệ con…”
Lòng Lâm Hương Giang mềm nhũn, ngồi xổm xuống: “Thanh Dương, con làm sao vậy?
Sao mẹ lại bỏ rơi con được?”
“Vừa rồi con gặp ác mộng, mơ thấy mẹ không cần con nữa, hu hu…”
Hóa ra là nằm mơ bị dọa, Lâm Hương Giang ôm nhóc con vào trong lòng,ngực, nhẹ nhàng vỗ sau lưng thằng bé: “Đó chỉ là mơ, đều là giả thôi.”
“Mẹ, vậy đêm nay mẹ ngủ với con được không? Đừng rời xa con, con sợ không nhìn thấy mẹ” Cậu bé kéo tay cô, đáng thương xin xỏ.
Này thì hay rồi, cô còn muốn chạy cũng không được, vừa rồi còn muốn cự tuyệt Hà Tuấn Khoa, nào biết chỉ chớp mắt lại bị đứa con giữ chặt.
Đối mặt với cầu xin của con mình, sao cô có thể nhãn tâm cự tuyệt cho được?
“Được, mẹ ở với con, mẹ không đi”
Hà Tuấn Khoa hai tay đút túi quần đứng ở bên cạnh nhìn thấy hai mẹ con, môi mỏng không tự giác cong lên, có con trai vẫn là không tồi.
Lâm Hương Giang giúp thằng nhóc kia năm trên giường, sau khi nhìn thấy bé an tâm ngủ thì thật cẩn thận đứng lên.
Hà Tuấn Khoa đi tới nhẹ giọng nói với cô: “Quần áo của em ở trong tủ quần áo, em đi trước tắm rửa đi”
Đêm đã khuya, bên ngoài mưa đã tạnh, đêm nay cô cũng chỉ có thể ở đây.
Cô gật gật đầu, đi lấy quần áo tắm rửa.
Mở tủ quần áo ra, nhìn thấy quần áo bên trong, cô giật mình, lúc cô rời khỏi nơi này, cô không hề mang tất cả quần áo đi Mớ quần áo này đều là do anh cho người mua, tất cả đều là nhãn hiệu lớn, khi đó bọn họ còn chưa ly hôn.
Quần áo nhiều lắm, có bộ thì cô đã mặc, nhưng cũng có rất nhiều bộ cô cũng chưa từng mặc, cô cũng không mang đi, chỉ dẫn theo vài món bình thường hay mặc thôi.
Cô nghĩ rằng anh sẽ cho người dọn sạch quần áo của cô đi, chưa từng nghĩ tới mỗi một bộ quần áo đều giữ lại ở trong này, cũng chưa từng bị động vào.
Kỳ thật hiện tại cẩn thận ngẫm lại, trước đó anh đối xử với cô rất tốt.
Cô chọn một bộ áo ngủ đi vào phòng tắm, trong lòng đúng là vẫn còn có chút không bình tĩnh .
Lúc ngâm mình ở trong bồn tắm lớn, cô chỉ suy nghĩ không ngừng về lời con trai nói hôm nay, mặc dù thẳng bé nói Hà Tuấn Khoa đính hôn với người phụ nữ kia, nhưng sẽ không kết hôn…
Kỳ thật cô cũng biết, đính hôn trong giới thương nhân là vì ích lợi, hai bên cũng sẽ không có cảm tình gì Cho nên, anh và Cố Ngân Phương cũng là như vậy?
Trong phòng, sau khi nhìn thấy Lâm Hương Giang tiến vào phòng tắm, Hà Tuấn Khoa ngồi bên giường, nhóc con tưởng chừng đã ngủ kia lập tức bò dậy: “Ba, ba xem xem, chỉ có con ra tay, mẹ mới bằng lòng ở lại”
“Ừm, hôm nay con biểu hiện không tồi.”
Hà Tuấn Khoa khó được khen ngợi thẳng bé.
“Vậy ba đã đồng ý với con, mua cho con mô hình máy bay mới nhất đấy nhé!”
“Yên tâm, không thể thiếu phần con.” Hà Tuấn Khoa sờ sờ đầu nhóc con, lại nói: “Mau năm xuống ngủ đi, nếu bị mẹ con phát hiện con đang lừa cô ấy, chắc chản mẹ con sẽ tức giận.”
Lâm Thanh Dương vội vàng nằm xuống, nghĩ rằng rất nhanh thì sẽ có mô hình mới, ba mẹ lại có thể ở cùng nhau, thắng bé mĩ mãn đi vào giấc ngủ.
Di động Lâm Hương Giang đặt ở tủ đầu giường rung lên một cái, màn hình sáng lên, hiện ra tin nhắn mới Hà Tuấn Khoa vừa lúc liếc qua đó liền nhìn thấy màn hình hiển thị nội dung: Lâm Hương Giang, đừng quên cô và anh ta đã ly hôn!
Tin nhắn này như là một sự cảnh cáo, nhắc nhở cô đã ly hôn, không thể cùng anh lui tới sao?
Anh theo bản năng nghĩ răng người gửi tin nhắn là Nguyễn Cao Cường, nhưng đó là một dấy số xa lạ, Lâm Hương Giang không thể nào không lưu lại số của Nguyễn Cao.
Cường được.
Như vậy, người gửi tin này cho cô là ai?
Mắt anh trầm xuống, nhớ kỹ dãy số, sau đó gọi Hoài Vũ để anh ta đi tra.
Sau đó, anh xóa lấy tin nhẵn này, loại này tin nhãn rác rưởi thế này đương nhiên không cần phải giữ lại.
Có một chiếc xe dừng ở khu nhà đó không xa, từ sau khi Lâm Hương Giang đi theo Hà Tuấn Khoa tiến vào khu nhà, chiếc xe vẫn dừng ở nơi này.
Trong xe, Hà Tùng Nhân lạnh lùng nhìn chằm chăm cửa biệt thự, đã khuya, mưa cũng đã tạnh, Lâm Hương Giang vẫn chưa đi rat Cho nên, đêm nay cô qua đêm ở đây? Ở trong nhà chú của anh ta?
Cô nam quả nữ chung sống một nhà, không làm gì đó thì ai mà tin?
Cô cự tuyệt đến với anh ta, hóa ra là nhập nhằng không rõ với chú của anh ta!
Từng đợt lửa giận bùng lên trong lòng, anh ta giận không thể lập tức nhắn cho cô một tin, nhắc nhở cô đừng đùa với lửa rồi tự thiêu, chú anh ta sẽ không thể mang đến tương lai gì cho cô, cô chỉ đang tự rước lấy nhục.
Nhưng mà không giống như trước kia, tin nhắn của anh ta nhắn cho cô đều được trả lời.
Hà Tùng Nhân vô cùng lạnh lùng nhìn chằm chằm biệt thự kia, Lâm Hương Giang, tôi sẽ không để cô quay lại với chú đâu!
Tiếng xe khởi động đột ngột vang lên trong đem yên tĩnh, Hà Tùng Nhân giãm chân ga, xe chạy như bay rời khỏi.
Buổi sáng, Lâm Hương Giang làm bữa sáng cho con mình, đương nhiên, là ba phần.
Tối hôm qua ba người cùng nhau ngủ, cô vốn tưởng rằng mình sẽ không quen, không biết có phải có con bên cạnh hay không, cô ngủ cũng không tệ lắm.
Sau đó, Lâm Hương Giang và con trai ở nhà ăn ăn bữa sáng, Hà Tuấn Khoa đang nói chuyện công việc trong phòng sách, sáng sớm mà bắt đầu bận rộn.
Cửa lớn đột nhiên bị người mở ra, Hà Hàm Bội hùng hổ tiến vào, ánh mắt lạnh lùng liếc quanh nhà, thấy được Lâm Hương Giang đang ngồi ở trên bàn ăn!
Chị ta bước nhanh qua, Lâm Hương Giang còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị chị ta tát một cái!
“Cô quả thực ở đây!” Sau đó, Hà Hàm Bội tức giận nói Lâm Hương Giang bị giáng một cái tát, chật vật nhào vào trên bàn cơm, cô lấy tay che mặt.
Cô không rõ Hà Hàm Bội tại sao lại đột nhiên đây?
Nghe chị ta nói chẳng lẽ là có người báo cho Hà Hàm Bội, biết cô ở trong này, nên đã chạy lại đây dạy dỗ cô?
“Bác đánh mẹ tôi, bác là đồ bại hoại!”
Lâm Thanh Dương nhảy xuống ghế dựa, lấy tay kéo Hà Hàm Bội, lại bị đối phương bắt lấy.
Tim Lâm Hương Giang nhảy lên, khẩn trương muốn kéo con lại, một giọng nói nam tính lạnh lẽo bỗng dưng vang lên: “Chị cả, buông nó ra đi.”
Nhìn thấy Hà Tuấn Khoa đi ra, Hà Hàm.
Bội vung tay, buông nhóc con kia ra, chỉ vào Lâm Hương Giang, lạnh giọng chất vấn: “Không phải là cậu nên cho chị một lời giải thích, tại sao người phụ nữ không biết xấu hổ này lại qua đêm ở nhà cậu sao?”
“Đó là mẹ tôi, không phải là người phụ nữ không biết xấu hổ, ba mẹ tôi ở cùng nhau là chuyện kinh thiên địa nghĩa!” Lâm Thanh Dương bị mẹ kéo lại, thở phì phì lớn tiếng nói.
Hà Hàm Bội khinh thường phản ứng với trẻ con, sẵng giọng nhìn chăm chằm Lâm Hương Giang, cắn răng nói: “Nói như vậy, tối qua thật sự cô ngủ lại ở đây, còn thông đồng Tuấn Khoa, đúng không?”
Lâm Hương Giang nhíu mày, cảm giác hai má còn nóng rát, đang muốn mở miệng, con trai lại giành nói: “Mẹ tôi và ba tôi ở cùng nhau thì thế nào? Bác quản được sao?”
“Thật sự là không biết xấu hổ!” Hà Hàm Bội tức giận đến mức dương tay muốn tát cho Lâm Hương Giang một cái, nhưng tay giương lên lại bị Hà Tuấn Khoa bắt lấy.
“Chị cả, chị đừng động đến cô ấy”” Giọng nói của Hà Tuấn Khoa vừa lạnh vừa trầm Hà Hàm Bội quay đầu trừng mắt nhìn hắn, cả giận nói: ‘Như thế nào? Bây giờ tôi không được phép động đến cô ta? Cậu đã ly hôn với cô ta, cô ta còn không biết liêm sỉ đến dây dưa với cậu, loại người phụ này không đánh không được, sao cô ta vẫn không chịu đi?”