“Không phải em không tin anh, em không hy vọng anh vì em mà phải mạo hiểm tới mức ấy. Hơn nữa hiện tại có rất nhiều công ty liên hệ với em, có mấy công ty cũng không tệ lắm. Chỉ cần em ký kết hợp đồng với bọn họ, em muốn quay phim chắc chắn sẽ quay được.”
Phạm Văn Đồng nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu sau anh ta mới thở dài một hơi: “Được rồi, anh nghe em, có lẽ làm như: vậy sẽ tốt cho cả anh và em”“
Đột nhiên Nguyễn Cao Cường không phải ngồi tù, trong lòng anh ta vô cùng khó chịu. Anh ta đang nghĩ biện pháp phải đối phó với Nguyễn Cao Cường như thế nào đây.
Đào Hương Vi vươn tay ra với anh ta: “Sau này có cơ hội chúng ta sẽ hợp tác với nhau.”
Phạm Văn Đồng cũng cười với cô: “Em yên tâm, chúng ta đều lăn lộn trong giới, sớm muộn gì cũng có thể hợp tác nữa”
Anh ta năm lấy tay cô.
Thật ra Đào Hương Vi không nói thật với anh, hôm nay vốn không có công ty nào liên hệ với cô, muốn ký kết với cô.
Thậm chí rất nhiều công ty đều tránh cô.
Nếu đã dành được quyền nuôi nấng con gái, cô không thể bạc đãi con bé.
Mấy ngày nay cô đã bị nhiều công ty cự tuyệt. Cô tìm tới đạo diễn trước kia nhưng bọn họ đều nói không có vai diễn nào thích hợp với cô.
Cô mua một ly cà phê, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế dài ở ven đường. Lúc này cô mới biết được bản thân mình muốn tự tìm tài nguyên là khó tới mức nào.
Uống được nửa ly cà phê, đột nhiên có người gọi điện thoại cho cô. Nhìn lướt qua điện thoại, là đạo diễn Trương đã từng hợp tác trước đó, cô vội vã nhận máy: “Đạo diễn Trương, ông khỏe chứ”
“Là Hương Vi đúng không? Nghe nói gần đây cô đang tìm phim? Có tìm được bộ phim nào thích hợp không?” Đạo diễn Trương hỏi.
“Tôi còn đang tìm, tạm thời còn chưa tìm được” Cô nói đúng sự thật.
Đạo diễn Trương cười ha hả: “Vậy trùng hợp lắm, chỗ tôi đang chuẩn bị quay một bộ phim tình cảm hiện đại, tôi cảm thấy hình tượng của cô rất phù hợp với nữ chính của bộ phim này. Không biết cô có rảnh không, chúng ta gặp mặt trò chuyện?”
Khó khăn lắm mới tìm được một bộ phim, đương nhiên Đào Hương Vi sẽ không cự tuyệt cơ hội tốt như “Tôi có rảnh, ông nói xem chúng tôi sẽ gặp nhau ở đâu đây?
Đạo diễn Trương suy nghĩ một chút sau đó nói: “Vậy đêm nay chúng ta gặp mặt ăn một bữa cơm, chờ lát nữa tôi sẽ gửi địa chỉ tới cho cô. Đúng rồi, đến lúc đó cô có thể gặp mặt nhà đầu tư bộ phim này, nhớ phải trang điểm kỹ một chút hãy tới nhé”
“Được, tôi biết rồi” Đào Hương Vi đồng ý.
Mới vừa cúp điện thoại, đạo diễn Trương đã gửi địa chỉ và thời gian tới cho cô. Cô thật sự hoài nghi có phải ông ta đã đặt sẵn phòng riêng từ sáng sớm không?
Nhưng vì có việc, cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Sắp tới buổi tối, cô trang điểm xong lại thay một bộ váy dài ưu nhã đi tới địa điểm hẹn trước.
Nơi này là câu lạc bộ tư nhân, phải có hẹn trước hoặc có thẻ khách quý mới có thể vào.
Đào Hương Vi báo tên đạo diễn Trương, sau đó phục vụ dẫn đường đưa cô vào trong.
“A? Tổng giám đốc Cường, anh xem hình như người kia là cô Đào” Lúc Mộ Dung Bạch theo Nguyễn Cao Cường tiến vào đã thấy người phụ nữ đi ở phía trước cách đó không xa.
Nguyễn Cao Cường chỉ lạnh nhạt liếc mắt, sau đó thờ ơ đáp một tiếng: “Ừm”
Thái độ của anh lạnh lùng như vậy khiến Mộ Dung Bạch cảm thấy anh cũng chẳng mấy quen thuộc với người phụ nữ kia.
Cũng khó trách, dù sao thì anh cũng đã đồng ý với ông cụ Nguyễn Cao, từ nay về sau anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với người phụ nữ này.