“Vất vả rồi!” Nguyễn Cao Cường nói với bác sĩ.
Tâm mắt của anh vẫn dừng trên người Đào Hương Vi như trước.
Chỉ cần cô không xảy ra chuyện gì, tất cả đều có thể.
Đang được cứu chữa còn có Nam Thùy Dương, chỉ một lát sau, bên kia cũng truyền đến tin tức cô ta đã được cứu.
Nguyễn Cao Cường nhướng mày đầy nguy hiểm. Tất nhiên Nam Thùy Dương cũng không được chết, nếu cô ta cứ thế mà chết, vậy thì quá hời cho cô ta!
Lúc Đào Hương Vi mở to mắt ra, nhìn thấy trân nhà màu trắng, cô ngửi được mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Cô… vẫn chưa chết sao?
Cô hơi cử động, ngọ nguậy một chút mới miễn cưỡng ngồi dậy được, sức lực toàn thân như bị đẩy hết, bây giờ chỉ còn vô lực.
*Tỉnh rồi?” Nguyễn Cao Cường đang nghe điện thoại ở bên ngoài, vừa lúc tiến vào thì thấy cô ngồi dậy.
Cô không lên tiếng, cứ nhìn anh đầy kinh ngạc như vậy. Thật ra cô muốn nói cái gì đó, nhưng kỳ lạ là yết hầu cô cứ như bị nghẹn lại, khó mà phát ra thành tiếng.
Người đàn ông cao lớn đi đến trước mặt cô, thấy cô chỉ nhìn mình mà không nói gì, ánh mắt còn có hơi kỳ lạ. Anh không kìm được mà bảo: “Em làm sao vậy? Không phải không quen anh chứ?”
Bác sĩ cũng không nói cô sẽ có di chứng này.
“Em… khụ khu…” Cô vừa mở miệng thì cảm giác yết hầu vừa khô khốc vừa còn hơi nhói đau.
“Được rồi, trước hết em đừng nói gì cả!” Nguyễn Cao Cường phát hiện ra sự khác thường, quay người đi rót nước cho cô.
Anh rót một ly nước ấm mang đến, ngồi thắng xuống bên cạnh cô: “Lại đây, há miệng ra” Ý là muốn tự đút cho cô.
Đào Hương Vi cũng không tỳ chối, bây giờ thật sự cô cảm thấy không thoải mái, sức lực cũng chưa khôi phục hoàn toàn.
Sau khi uống hết một ly nước, yết hầu cô thoải mái hơn không ít, nhưng vẫn thấy đau.
Nguyễn Cao Cường đành phải gọi bác sĩ đến khám cho cô ngay.
“Yết hầu đau cũng không lạ, một, hai ngày sau là ổn thôi. Hai ngày nay cô cố gắng đừng nói nhiều.” Bác sĩ kiểm tra xong rồi nói.
“Phải rồi, cô vừa được rửa ruột, chuyện ăn uống vẫn nên ăn cháo nhẹ là chính” Bác sĩ lại dặn dò thêm một chút chuyện phải chú ý nữa rồi mới đi.
Lúc này trong bệnh viện cũng chỉ còn Đào Hương Vi và Nguyễn Cao Cường mắt to mắt nhỏ trừng nhau.
“Em… khụ…
“Nếu đau thì em đừng nói!” Nguyễn Cao Cường khẽ nhíu mày, đáy mắt khó nén đau lòng.
Đào Hương Vi ngừng lại một chút, vẫn không kìm được mà nói “Nam Thùy Dương đâu?” Cô nhớ rõ Nam Thùy Dương cũng tự hạ độc mình.
Vẻ mặt Nguyễn Cao Cường hơi trầm xuống: “Cô ta không chết, cũng được cứu rồi.”
Cô gật gật đầu, cũng may mà cô uống không nhiều cà phê, nếu không lần này cô thật sự chết chắc rồi.