Lâm Hương Giang nghe được lời Lãnh Thiên Khuê nói, không khỏi kinh ngạc: “Cậu muốn đi? Đi đâu?”
Tia sáng trong mắt Lãnh Thiên Khuê lại tối xuống, cô rủ mắt nói: “Trước đó tôi quá trẻ tuổi, ỷ vào hiểu biết của bản thân mình với Dạ Hữu Khánh đã muốn đối kháng với anh ta, cho rằng anh ta mới có thể dễ dàng đoạt đi tất cả từ trong tay chúng tôi. Tôi muốn báo thù cho ba mẹ tôi, nhưng hôm nay tôi mới hiểu được tôi đã nghĩ quá đơn giản”
Cô ấy ngước mắt nhìn Lâm Hương Giang, nói tiếp: “Hiện tại tôi đã luyện được thuật bắn súng, tiếp đó tôi muốn học tập càng nhiều hơn, như vậy mới có đủ thẻ đánh bạc để đối kháng với anh ta”
Cũng do cô ấy quá coi thường Dạ Hữu Khánh. Anh ta có thể cướp đi đế quốc Quang Vinh từ trong tay ba mẹ cô ấy, chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.
Chỉ có thể nói do cô ấy và anh ta đã lớn lên bên nhau, cô cho rằng anh ta vẫn là người mà cô quen thuộc, ai ngờ anh ta lại ẩn giấu sâu như vậy. Cô vốn không cách nào đoán được, cũng không nghĩ tới thủ đoạn của anh ta lại ác độc như thế.
Lâm Hương Giang thấy cô ấy nói không sai, gật đầu nói: “Học nhiều một chút lúc nào cũng có lợi, cậu muốn đi đâu học, hay là có gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói với tôi”
Lãnh Thiên Khuê lắc đầu: “Không cần, cậu đã giúp tôi đủ nhiều, làm phiền cậu nữa chỉ sợ sẽ khiến Dạ Hữu Khánh thù hắn mọi người”
Lâm Hương Giang cười cười không quan tâm: “Anh ta cứ việc phóng ngựa tới đây” Cô không sợ hãi chút nào.
Lúc này Cốc Nam Ninh đi vào nói: “Mợ, tôi mới vừa nhận được tin tức, có rất nhiều xe đang lái tới trang viên của chúng ta, hình như là tới vì cô Lãnh”
Trong mắt Lãnh Thiên Khuê chợt lóe lên tia lạnh lẽo: “Nếu là anh ta thật, càng dễ để tôi luyện thuật bắn súng một chút!”
Lâm Hương Giang nhíu mày, lúc này không thích hợp để nảy sinh xung đột chính diện với Dạ Hữu Khánh, chắc chắn anh ta dẫn theo không ít người.
Người bên ngoài đã vây kín trang viên, quả nhiên là người của Dạ Hữu Khánh. Anh ta hung ác nhìn chằm chằm vào bên trong. Nếu Lãnh Thiên Khuê không ra, anh ta sẽ cứng rắn xông vào bắt người!
Một lát sau rốt cục cũng thấy có người đi ra, nhưng chỉ có.
Lâm Hương Giang, không thấy bóng dáng Lãnh Thiên Khuê.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chăm Lâm Hương Giang, chính là cô đã làm hỏng cơ hội bắt Lãnh Thiên Khuê của anh ta!
Lâm Hương Giang vừa đi đến cổng, đối mặt với anh mặt, còn chưa nói câu nào anh ta đã trực tiếp móc ra một khẩu súng ngắn nhắm ngay đầu cô!
“Anh làm gì vậy? Bỏ súng xuống!” Cốc Nam Ninh cũng móc súng của mình ra nhắm ngay Dạ Hữu Khánh.
Lúc này Dạ Hữu Khánh vốn không để những người khác vào mắt, âm trầm nhìn chăm chằm Lâm Hương Giang: “Gọi Lãnh Thiên Khuê ra đây!”
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Hương Giang bị nòng súng nhắm trúng, cũng từng thiếu chút nữa bị súng bắn chết, cho nên cô cũng không quá sợ hãi.
Hướng về phía nòng súng của Dạ Hữu Khánh, cô cong môi cười cười: “Dạ Hữu Khánh, anh buồn cười thật, mỗi một lần anh đều tới tìm tôi đòi Lãnh Thiên Khuê. Tôi cũng không phải là người thân gì của cô ấy, không lý nào lại giấu cô ấy đi. Anh tìm lộn người rồi đúng không? Hơn nữa, lần trước cô ấy đã ra nước ngoài, sao có thể ở chỗ tôi được?”
“Con mịa cô bớt nói nhảm cho tôi! Nếu không phải cô tìm người giả mạo cô ấy, sao tới tận bây giờ tôi còn chưa bắt được cô ấy?” Hại anh ta lãng phí một tháng vô ích mãi mê đuổi theo Lãnh Thiên Khuê giả dối kia.
Lâm Hương Giang rất kinh ngạc cũng rất vô tội: “Cái gì mà giả mạo? Sao tôi không hiểu ý anh?”
Cô mới vừa nói lời này đã nghe được Dạ Hữu Khánh bóp cò súng, trong đôi mắt hung ác nham hiểm chỉ có sát ý. Anh ta căn răng phun ra giọng nói lạnh lùng: “Tôi lặp lại lần nữa, giao cô ấy ra đây, nếu không tôi sẽ giết cô sau đó đi vào bắt cô ấy”
“Cho dù anh có giết tôi cũng vô dụng, cô ấy không có ở đây” Lâm Hương Giang nhún nhún vai nói.