Lâm Hương Giang có nhớ rằng mình đã đi uống rượu với Phạm Tây Luân, nhưng cô không có ấn tượng gì về việc đi khách sạn thuê phòng như Hà Tuấn Khoa nói.
Hay do ban nấy cô say quá, thầy mới đưa cô vào khách sạn nghỉ ngơi?
Nhất định là vậy, chuyện không thể đến mức quá đáng như Hà Tuấn Khoa mô tả, dù sao cô vấn rất hiểu Phạm Tây Luân, anh ta sẽ không làm những chuyện đó với mình.
Cô lạnh lùng nhìn Hà Tuấn Khoa, tức giận nói: “Anh đang nói bậy bạ gì đấy!”
Sắc mặt Hà Tuấn Khoa rất xấu, cô còn không dám thừa nhận!
Anh tận mắt nhìn thấy mà còn có thể là giả sao?
Chỉ cần nghĩ đến cảnh cô say rượu ngã vào lòng Phạm Tây Luân, lửa giận trong anh lại bắt đầu bốc cháy ngùn ngụt!
Đôi mắt đen sắc bén như đại bàng toát lên vẻ lạnh lùng, đôi môi mỏng nhếch lên thốt ra lời mỉa mai: “Trí nhớ của em thật không tốt, nhanh như vậy đã quên rồi hay sao?”
“Ai nói trí nhớ tôi không tốt? Tôi…”
Cô chưa nói hết câu đã im bặt.
Nhất định là rượu vào lời ra, nếu không tại sao cô lại đi thảo luận chuyện này với anh ở đây cơ chứ?
Hà Tuấn Khoa nheo mắt, tâm nhìn không hề di chuyển và khóa chặt vào cô.
“Tôi cái gì? Sao không nói tiếp đỉ?”
Lâm Hương Giang khẽ chớp mắt, trên mặt lướt qua vẻ mất tự nhiên.
Cô biết tửu lượng mình không tốt, uống xong liền không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng rõ ràng mấy chuyện này có nói với anh cũng chẳng để làm gì.
Có lẽ do đã nôn xong, lại bị anh nhúng vào nước lạnh, lúc này cô đã tỉnh táo hơn một chút.
Ít nhất đã có thể nhận ra người trước mặt là ai, và biết những gì anh đang muốn làm với mình.
Cô cố tình nghiêm mặt, lạnh lùng trách mắng: “Tôi đã từ chối, anh buông ra!”
Thân thể cường tráng của anh như đám mây đen đè xuống mặt đất, nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo mỏng manh khiến cô cảm thấy có một sự uy hiếp mạnh mẽ!
Lâm Hương Giang giấy dụa muốn đẩy anh ra, nhưng không biết hành động này của mình đã hoàn toàn chọc giận người đàn ông trước mặt!
Căm truyền đến cơn đau, bàn tay với những khớp xương rõ ràng của đối phương siết chặt quai hàm của cô, gương mặt với ngũ quan anh tuấn kề sát ngay trước mặt, mang theo hơi thở đầy nguy hiểm, anh gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng từ: “Tại sao anh có thể, tôi lại không?”
Thấy Lâm Hương Giang tạm thời chưa hiểu ý của mình, anh lại tăng thêm sức trên tay, sau đó nói: “Lâm Hương Giang, anh mới là người đàn ông của em!”
Giọng nói vừa vang lên, đôi môi người đàn ông đã hạ xuống, lần này, anh trực tiếp che kín lại môi cô!
Mang theo hơi thở mạnh mẽ như kẻ săn mồi, gần như cướp đoạt toàn bộ hô hấp của cô chỉ trong chốc lát!
Điên rồi, anh chắc chắn điên rồi!
Không, cứ tiếp tục thế này, người phát điên chính là cô mất!
“Không…Hà Tuấn Khoa, anh…không thể!”
Không cho cô cơ hội phản kháng, sự tấn công đột ngột làm Lâm Hương Giang cảm thấy máu toàn thân như ngừng chảy, đau đớn thoáng qua trong chớp mắt làm cô không nhịn được ưỡn người, bật khóc nức nở.
Anh…vậy mà anh…sao anh có thể!
Thân thể nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy, giọt nước mắt trào ra nơi khóe mi rơi vào trong mắt Hà Tuấn Khoa khiến trái tim anh chợt quặn thắt.
“Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn!” Lâm Hương Giang nắm chặt tay, không ngừng đấm vào ngực người đàn ông.
Hà Tuấn Khoa siết chặt cổ tay cô và cố.
định nó trên đỉnh đầu, ánh mắt nham hiểm nheo lại, thanh âm phát ra như ma quỷ: “Nhớ được chưa, Lâm Hương Giang? Anh mới là người đàn ông của eml”
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những điều này, hiển nhiên đang kiêm chế sự giận dữ trong lòng. Từng câu nói độc ác như muốn nhấn chìm Lâm Hương Giang.
Cô thở dốc, không dám tiếp tục động đậy, chỉ biết trợn tròn mắt hung dữ nhìn anh, vừa xấu hổ vừa tức giận!
Càng nhìn càng khiến anh hưng phấn, Hà Tuấn Khoa cúi đầu, lến gần đến tai cô, cất tiếng nói trầm thấp quyến rũ: “Nếu em thật sự quên, anh không ngại dùng cách thức đặc biệt này để ở bên cạnh, cho đến khi nào em nhớ ra anh là ai mới thôi.”
Đồng tử Lâm Hương Giang giãn mạnh, hít một hơi thật sâu. Tất cả mọi thứ đều rối tung cả rồi, sao anh vẫn không chịu buông tay?
Khi Lâm Hương Giang tỉnh lại, toàn thân đau nhức và bủn rủn.
Nghĩ đến người đàn ông như sói như hổ đêm qua, trong lòng cô không nén được chửi thầm.
Người đàn ông chết tiệt kia như mị sói tham lam không biết thỏa mãn, hị này đến lần khác chiếm đoạt và đòi hỏi cho đến khi cô không thể chịu nổi mà ngất đi!
con Anh thực sự quá độc ác!
Trên người hơi lạnh, cô cúi đầu liền nhìn thấy những dấu vết người đàn ông đó để lại vô cùng chói mắt trên cơ thể mìn| Lâm Hương Giang bỗng hoảng hốt, tại sao hai người lại phát triển đến bước này?
Có tiếng nước trong phòng tắm, anh đang tắm sao?
Cô bỗng nảy sinh suy nghĩ muốn lập tức rời khỏi nơi này, không cần phải nhìn thấy anh!
Chính xác mà nói, là không muốn đối mặt với anh vào lúc này, nhưng Nếu cô cứ bỏ chạy như vậy, liệu có phải đồng nghĩa với việc chấp nhận hành vi tối qua của anh không?
Như thế thì lần sau, anh nhất định sẽ tiếp tục ức hiếp cô như ngày hôm qua mất!
Cho nên, cô không thể bỏ đi như vậy được.
Hà Tuấn Khoa quấn một chiếc khăn tắm bước ra ngoài, nhìn thấy người phụ nữ đang ngồi trên giường trừng mắt giận dữ nhìn mình.
Nếu ánh mắt là mũi tên, chắc chăn anh đã bị giết chết.
Người đàn ông không chút biến sắc sải bước đi qua, thoải mái để lộ dáng người vô cùng tốt đẹp của mình trước mặt cô.
“Em tỉnh từ lúc nào?” Anh vươn tay định giúp cô gạt sợi tóc vương trên má, nhưng tay chưa chạm đến mặt đã bị cô nghiêng đầu tránh đi.
Lâm Hương Giang lạnh lùng liếc anh một cái, bình tĩnh cất giọng: “Hà Tuấn Khoa, tôi muốn gọi cảnh sát, tôi muốn kiện anh!”
Bàn tay đang tạm ngừng giữa không trung bị rút về, trong mắt anh hiện lên một tỉa giễu cợt, bờ môi mỏng lạnh lùng đáp trả: “Kiện thế nào?”
“Tôi phải kiện anh tội đã cưỡng…bức tôi!”
Tâm mắt chạm nhau giữa không trung, ánh mắt của người đàn ông bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, tỏa ra thứ áp lực gần như: khiến cô không thở nổi!
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của anh đột nhiên bao trùm lấy người cô, chưa kịp phản ứng đã bị đè lên giường lần nữa.
“Anh…anh còn muốn gì nữa? Đừng có làm loạn, tôi đã nói rồi, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ kiện anh!”
Hơi thở của Lâm Hương Giang trở nên gấp gáp và hỗn loạn, cô cảm nhận được từ trên người anh lại toát ra thứ khí thế đáng sợ như kẻ săn mồi làm người ta hoảng sợ, trong tiêm thức muốn cố gắng chạy trốn!
Nhưng có thể trốn được đi đâu?
Nụ hôn của anh đổ ập xuống, như một cuộc cướp bóc cực kỳ hung hãn và đầy tính xâm lược, còn ác liệt hơn cả tối qua!
Hơi thở chẳng mấy chốc đã bị anh lấy đi toàn bộ mà không mất chút sức lực nào, thậm chí anh còn không cho cô cơ hội vùng vẫy!
Nụ hôn cuồng nhiệt như mưa rền gió dữ của người đàn ông đột nhiên trở nên chậm rãi và sâu lắng, rồi từng chút từng chút một, dẫn dắt sự chiếm hữu hoàn toàn.
Không thể không thừa nhận, anh cực kỳ biết cách hôn người, vốn dĩ không cho ai cơ hội từ chối, chỉ có thể để mặc cho anh làm chủ.
Mãi đến khi cô gần như không thể thở nổi, môi anh mới hé ra một chút, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô thật say sưa, giọng nói cất lên đã hơi khàn: “Không phải anh đã dạy em cách hít thở rồi sao? Chẳng lẽ cũng quên rồi?”
Lâm Hương Giang nghe tiếng bèn mở mắt, đối diện với ánh mắt đầy trêu chọc của anh, gò má liền nóng bừng.
“Anh…” Hơi thở cô vẫn còn hổn hển, lồng ngực phập phồng nhấp nhô.
“Em có chắc là muốn kiện anh không?
Nếu em thật sự hận anh, vậy tại sao ban nấy lại không đẩy anh ra? Tại sao không cho anh một cái tát?”
Ánh mắt anh nhìn cô say đảm bỗng trở nên sắc bén, muốn nhìn thấu được cô!
“Tôi có cơ hội đẩy anh ra sao? Tay của tôi đến bây giờ vẫn bị anh nằm” Lâm Hương Giang tức giận nói.
“Thế nhưng vừa rồi em đã đón nhận nụ hôn của anh, em đã rơi vào tay giặc, ngay cả đêm hôm qua, chẳng phải em cũng vô cùng thoải mái đấy sao?”
“Anh… đương nhiên là không phải!” Lâm Hương Giang vừa sốt ruột vừa xấu hổ phủ nhận.
“Em chắc chứ? Vậy chúng ta có thể thử lại xem có phải hay không…” Dứt lời, người đàn ông lại cúi đầu xuống.