Hoàng Công Thành nghe nói như thế, cuối cùng trong lòng anh đã dễ chịu không ít.
Đúng vậy, đó đều là quá khứ của cô, anh để ý nhiều như vậy để làm g?
Theo ý của cô, điều mà cô quan tâm chỉ là đứa bé mà thôi, không hề có quan hệ với Nguyễn Cao Cường.
“Hôm nào để anh gặp mặt với con gái của em đi” Anh bất ngờ đưa ra yêu cầu.
“Yên tâm đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ được gặp con bé. Em sẽ nói với con bé, ít nhiều gì cũng nhờ có anh chăm sóc em trong những năm em ở nước ngoài.’ Cô mỉm cười và nói Lòng Hoàng Công thành tràn đầy tò mò, không biết con gái của cô và Nguyễn Cao Cường sẽ như thế nào?
“Anh không lái xe sao?” Đào Hương Vi nhắc nhở anh.
“À… Anh lái ngay đây” Sau khi anh hồi thần thì lập tức khởi động xe.
Nguyễn Cao Cường đút một tay trong túi quần và đi vào biệt thự, nhưng tai lại lắng nghe tiếng xe rời đi ở cửa. Sau khi chiếc xe rời đi, anh bất chợt dừng bước.
Anh đứng ở con đường nhỏ thông đến cửa nhà, quay đầu nhìn về phía cửa.
Ba năm không gặp, cô thay đổi rất nhiều, bên cạnh cũng đã có một người đàn ông khác.
Trên lầu, Nam Thùy Dương đứng bên cạnh cửa sổ và nhìn bóng dáng cao gầy ở trong sân kia, anh đang nhìn về phía cửa, có phải anh thật sự vẫn còn nhớ nhung người phụ nữ đó hay không?
Cô hơi siết chặt tay lại, trái tim như có thứ gì đó kéo căng, vừa đau lại vừa hoảng loạn.
Đào Hương Vi đã trở lại, hoàn toàn phá vỡ cuộc sống yên bình của bọn họ.
“Mẹ nói rồi con rất ngốc nghếch. Con rõ ràng đã là vợ danh chính ngôn thuận của nó, con sinh cho nó một đứa bé chẳng phải là chuyện hết sức hợp tình hợp lý hay sao? Con không nên nghe lời của nó mà không muốn có con!” Mẹ Nam nhìn thấy con gái khổ sở như vậy, trong lòng cũng không dễ chịu gì Bà còn sốt ruột hơn so với con gái: “Bây giờ tình địch của con đã quay trở lại, mẹ thật sự sợ vị trí bà Nguyễn này của con sẽ bị uy hiếp.”
Không được, con nhất định phải mau chóng mang thai con của nó!”
Nói đến việc này, Nam Thùy Dương càng đau khổ hơn: “Không được, vào buổi tối mà chúng con kết hôn, anh ấy đã nói với con răng anh ấy không muốn có con, anh ấy chỉ cần một mình Vân Nhi là đủ rồi”
Cô không dám nói với bất kỳ ai rằng trong ba năm này, cô và Nguyễn Cao Cường đều chia giường ra ngủ. Cho đến tận bây giờ, bọn họ chưa từng ngủ chung trên một chiếc giường!
Anh nói không muốn có con, vì thế đến động anh cũng không thèm động vào cô dù chỉ một chút!
Có lần cô đã từng nghỉ ngờ có phải anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài hay không, nếu không thì tại sao anh vẫn luôn chịu đựng chứ?
Cô đã từng lén điều tra anh, anh không có nuôi phụ nữ bên ngoài, có thể nói bên cạnh anh ngay cả một con ruồi mẹ cũng không có!
Anh lại cấm dục tới tình cảnh này, cô không khỏi hoài nghỉ anh có vấn đề gì đó phương diện kia hay chăng?
Mẹ Nam nghe thấy lời nói của cô thì đưa tay chọc vào đầu của cô: “Con gái ngốc của mẹ, sự việc đều đã đến nước này rồi, con không thể tiếp tục nghe lời nó. Cho dù phải dùng thủ đoạn gì đi nữa thì con cũng phải nhanh chóng có một đứa conl”
Mẹ Nam bày ra dáng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Chẳng lẽ con muốn đợi Đào Hương Vi đoạt con rể đi rồi, đợi con rể ly hôn với mình thì con mới hối hận đúng không?”
Nghe thấy câu nói này của mẹ, Nam Thùy Dương bất chợt tỉnh táo lại trong chớp mắt: “Không, anh ấy là người đàn ông của con, con tuyệt đối sẽ không tặng anh ấy cho người khác, càng sẽ không ly hôn”
“Con có suy nghĩ này là được. Bây giờ con phải giữ con rể thật chặt, nhất định phải có một đứa con chung của hai con.”
“Anh ấy…. Không hề chạm vào con, con làm sao mang thai con của anh ấy được?” Cô nói một cách khó khăn.
“Vì thế mẹ mới nói phải dùng thủ đoạn mới được.”
Nam Thùy Dương nhìn mẹ của mình: “Mẹ… Mẹ muốn làm gì?”
Trong mắt mẹ Nam lộ ra một chút ánh sáng lạnh, tiếp đó bà cười khẩy một tiếng: “Con hãy yên tâm, cứ giao việc này cho mẹ, đến lúc đó mẹ đảm bảo con rể sẽ chủ động ngủ cùng với con!”
Trong lòng Nam Thùy Dương thật sự không tin. Nguyễn Cao Cường quá mức nghiêm khắc, tự kỷ luật bản thân như thế, họ thật sự có thể ngấm ngầm mưu tính anh ấy hay không?